Thực ra Giang Thuần đúng, kiếp trước, tôi đã rời bỏ công việc, tìm một người đàn ông để kết hôn.
Tôi cảm thấy may mắn vì kiếp này mình đã tỉnh ngộ, có thể bắt đầu lại.
Cuộc đời về sau, tôi nhất định sẽ nắm chắc kịch bản nữ chính cho riêng mình.
Ngày Lạc Duật ra khỏi trại tạm giam cũng là ngày tôi chính thức vào tại tập đoàn Giang thị.
Để tận mắt chứng kiến vẻ mặt Lạc Duật khi bị cắm sừng, tôi cố đi muộn một ngày.
Không ngờ, Giang Thuần cũng muốn đi cùng tôi để hóng chuyện.
Trước cửa trại tạm giam, đã tụ tập rất đông phóng viên và những người truyền thông tự do, chen chúc đến mức nước chảy không lọt.
“Không lẽ đến giờ ấy vẫn chưa biết Nam sắp đi nhảy thoát y sao?” Giang Thuần vuốt cằm hỏi tôi.
“Em không , chắc hẳn bà Lạc cũng không nỡ lòng nào cho ấy biết sự thật đâu.”
Giang Thuần giơ ngón cái về phía tôi: “Tàn nhẫn.”
Tôi vỗ vai ấy: “Đàn , nếu ấy là hôn quân, thì chính là minh quân. Anh yên tâm, chúng ta tâm đầu ý hợp, cùng nhau phát triển, em nhất định sẽ dốc hết sức lực để phò tá .”
Giang Thuần bật : “Giáo sư đúng, tài ăn của em quả thật không tồi.”
Tôi nháy mắt: “Đàn , đừng có chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ, người quản lý quan hệ công chúng mà vụng miệng thì cũng đâu có ưng.”
Giang Thuần đột nhiên nổi giận: “Bớt nhảm! Anh vẫn chưa quên đâu, sáu năm trước đã ngỏ lời mời, mà con nhỏ ngu ngốc đó lại từ chối . Anh cứ tưởng con bé đó muốn trở thành bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, ai ngờ lại tung ta tung tăng chạy theo cái miếu nhỏ Lạc thị!”
Lạc thị mất sáu năm mới chuẩn bị lên sàn, so với một tập đoàn khổng lồ như Giang thị thì quả thực chỉ là cái miếu nhỏ.
Tôi chỉ còn cách chắp tay xin tha.
“Nam Sơ đến rồi!” Bỗng có người hô lên, đám đông tự tách ra một lối đi.
Tôi kinh ngạc, không ngờ Nam Sơ lại đến đón Lạc Duật, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Đàn bà mà đã tàn nhẫn thì đúng là đàn ông cũng không có cửa, ngay cả cơ hội lăng xê này cũng không bỏ qua.” Giang Thuần ung dung vỗ đùi, híp mắt bình phẩm.
Tôi bỗng nhận ra.
Quả thật, giờ đây chẳng còn chút nghĩa nào nữa.
Chỉ là một màn lợi dụng Lạc Duật để nổi tiếng thêm mà thôi.
Ngày xưa, có một nhà tư bản quyền quý, vì mà bất chấp tất cả, điều cả máy bay riêng, ép buộc hàng nghìn người hiến máu, thậm chí dùng hàng trăm chiếc siêu xe sang trọng để mở đường.
Bạn thấy sao?