Dưới Ánh Hào Quang [...] – Chương 5

13

Ta gỡ tay biểu tỷ khỏi vai mình, mỉm với nàng:

「Không cần, chàng đối xử với ta rất tốt.」

Biểu tỷ sửng sốt, trong ánh mắt đầy sự không tin, sau đó cố gắng gượng:

「Thật sao? Ta trước đây đã căn dặn hắn, hắn quả thật đã nghe lời của ta mà.」

Thấy biểu tỷ thất vọng, mọi người đều áy náy, Tam Công chúa càng lườm ta:

「Tô Thư, gì thì , dù sao thì chúng ta đều biết rõ chuyện này , ngươi không cần phải che giấu.」

「Đúng , Tô Thư, ngươi có thể gả cho Lộ Uyên, tất cả là vì hắn nể mặt Diệp tỷ tỷ, tại sao ngươi lại những lời tổn thương nàng ấy? Thật là không biết điều!」

Mấy cùng nhau trách móc ta, ta không thể phản bác, Tam Công chúa đột nhiên sáng mắt:

“ Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Lộ Uyên tới rồi!」

「Lộ tướng quân! Chúng ta ở đây!」

Tam Công chúa phấn khích vẫy tay về phía Lộ Uyên, hắn vốn đang cúi đầu nhỏ giọng chuyện với một thị vệ cầm đao, về phía chúng ta một cái, liền bỏ qua người đó rồi sải bước nhanh đến:

「Mạt tướng bái kiến Tam Công chúa điện hạ.」

Lộ Uyên hành lễ với Tam Công chúa, nàng phẩy tay:

「Miễn lễ, mau đi an ủi người ngươi đi, nàng bị bắt nạt rồi.」

Mọi người đều tỏ vẻ thích thú xem kịch hay:

「Lộ Uyên đến rồi, Tô Thư, xem ngươi còn dám dối nữa không!」

Lộ Uyên ta, nhíu mày:

「Ai bắt nạt ngươi?」

Biểu tỷ đúng lúc đứng cạnh ta, nghe lập tức đỏ hoe mắt, nàng cắn môi, ấm ức nghiêng người bộ oán trách:

「Không cần ngươi lo.」

Lộ Uyên nàng một cái đầy kỳ lạ, rồi nháy mắt với ta.

Ta hiểu ý hắn, biểu tỷ của ngươi lại lên cơn điên rồi sao?

Ta không nhịn , “phụt” một tiếng bật .

14

Ta vừa Lộ Uyên cũng theo, hắn nắm tay ta trước mặt mọi người:

「Không sao là tốt rồi, lát nữa chúng ta cùng xuất cung, tối nay không về nhà ăn cơm, ta dẫn nàng đi ăn vịt quay ở Thuận Đức Lâu.」

「Công chúa điện hạ, mạt tướng cáo lui.」

Lộ Uyên xong liền kéo ta đi, từ đầu đến cuối không thêm ai khác một cái.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Biểu tỷ mở to miệng, ngây người chúng ta.

Tam Công chúa mới chợt phản ứng lại, giận dữ dậm chân:

「Lộ Uyên, ngươi đứng lại!」

「Ngươi sao ? Ngươi trước mặt Diệp tỷ tỷ như , chẳng lẽ không sợ tổn thương lòng nàng sao?」

Biểu tỷ mặt tái nhợt, nước mắt từng giọt to lăn xuống má:

「Lộ Uyên, ngươi thực sự ghét ta đến thế sao? Hôn sự của chúng ta không thành, nguyên do gì ngươi rõ hơn ai hết. Chẳng lẽ ngươi không thể thông cảm một chút cho cảnh của ta?」

Biểu tỷ khóc thật đáng thương, những người khác cũng phẫn nộ:

「Tô Thư chẳng qua chỉ là người thay thế, ngươi gì phải cố dùng nàng để chọc giận Diệp tỷ tỷ? Lộ tướng quân, Diệp tỷ tỷ trong lòng cũng có ngươi, hai người nên rõ với nhau.」

Biểu tỷ cảm chân thành như , ta lại bắt đầu nghi ngờ.

Chẳng lẽ giữa họ thực sự không có chút giao như Lộ Uyên đã ?

Ta do dự, rút tay khỏi tay Lộ Uyên.

Lộ Uyên bực mình:

「Ngươi có bệnh à? Có bệnh thì đi chữa cho nhanh đi, cả ngày lắc lư ngoài đường gì?」

「Còn các ngươi, nàng ta có bệnh, các ngươi cũng bị bệnh của nàng ta lây chung hết rồi à, cùng nhau diễn kịch, thích diễn thì đi mà dựng sân khấu mà diễn!」

Lộ Uyên cao lớn, mặc quân phục, bình thường hay giữ vẻ mặt nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng, nhiều người thấy hắn liền sợ hãi.

Giờ đây, hắn tức giận không kiêng nể gì mà mắng biểu tỷ thậm tệ, mấy nương còn lại đều sợ đến ngây người.

15

Lộ Uyên mặt mày đen thui, kéo ta rời đi, phía sau vọng lại tiếng khóc tuyệt vọng của biểu tỷ:

「Lộ lang——」

「Ngươi từng , sẽ không bao giờ ta đau lòng.」

「Ta cược rằng ngươi sẽ không để ta thua——」

Biểu tỷ trèo lên bậc thềm đình giữa hồ, quay mặt về phía chúng ta, giang tay ra, ngả người ra sau.

Mấy nương bên cạnh sợ hãi thét lên, Tam Công chúa lao tới ôm chân biểu tỷ:

「Diệp tỷ tỷ, đừng nhảy, hồ này rất sâu!」

Tỷ ta diễn đến điên luôn rồi sao? Ta vội nắm tay Lộ Uyên, cả hai quay lại nàng.

Diệp Thanh Nhan chằm chằm vào Lộ Uyên, gió thổi tung mái tóc đen của nàng, váy áo tung bay khiến cho nụ trên mặt nàng như vỡ vụn và đầy sự tuyệt vọng:

「Lộ Uyên——cứu ta——」

Biểu tỷ chậm rãi ngã ngửa người ra sau rồi rơi xuống mặt hồ.

Tất cả mọi người đều về phía Lộ Uyên.

Tam Công chúa lo lắng đến đỏ cả mắt:

「Cứu người, mau cứu người, Lộ Uyên, bản công chúa ra lệnh——」

Chưa kịp xong, Lộ Uyên đã buông tay ta, lao về phía biểu tỷ.

Tim ta thắt lại trong khoảnh khắc.

Vậy là, họ thực sự quen nhau, Lộ Uyên vẫn luôn lừa dối ta?

Ta không phải là người duy nhất, cũng không phải là người hắn thương, hắn chỉ để chọc giận biểu tỷ?

Ta sững sờ bóng lưng cao lớn phía trước, lòng bàn tay trống rỗng, gió lùa qua kẽ tay, ta siết chặt nắm tay, chẳng giữ lại điều gì bên trong.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lộ Uyên nhảy lên bậc thềm, một tay nắm lấy lan can, phần lớn thân mình lao ra ngoài đình, rồi tay kia——tay kia túm lấy tóc biểu tỷ, tác đó như nhổ củ cải, kéo nàng từ dưới nước lên.

Thật khó mà đánh giá.

Nếu rằng chàng không có cảm với biểu tỷ, lúc lao đến cứu nàng ta cũng rất gấp gáp.

Nếu có cảm, tại sao chàng lại chọn cách cứu người kỳ quặc như ?

Tất cả mọi người đều biểu lộ vẻ mặt phức tạp,thiên ngôn vạn ngữ cũng khó mà diễn tả thành lời.

16

Lộ Uyên lôi biểu tỷ từ dưới nước lên, đổi sang nắm lấy cổ áo nàng, dùng lực một cái, quăng nàng trực tiếp từ dưới nước lên bờ.

Ta thấy thân mình biểu tỷ vẽ nên một đường cong đẹp mắt trong không trung.

Lộ Uyên cúi đầu y phục của mình, thở phào nhẹ nhõm:

「May quá, không ướt y phục.」

「Tô Thư, đi thôi, đi ăn vịt quay.」

?

Lúc này có ai còn tâm trạng đi ăn vịt quay nữa không?

Biểu tỷ nằm trên đất, khóc lớn:

「Lộ lang, ta biết ngươi sẽ cứu ta mà.」

Những khác xúm lại an ủi nàng, Lộ Uyên ôm ta rời khỏi đám đông:

「Vừa nãy thật nguy hiểm!」

「Tiền lương của quân đội bị kẹt ở Binh Bộ gần một tháng rồi, đám người Binh Bộ đẩy trách nhiệm phải có chữ ký của Diệp thượng thư mới .」

「Lão già đó, hôm nay ta cứu con hắn, xem hắn còn mặt mũi nào mà dám chặn tiền lương thảo của ta nữa!」

Lộ Uyên tự đắc, như thể rất hài lòng với màn trình diễn của mình.

Ta dở khóc dở , trong lòng thật sự phức tạp khó tả.

Về đến phủ thay y phục chưa bao lâu, Lưu Tinh mang đến thiếp mời của nhà họ Diệp:

「Chủ tử, Diệp thượng thư mời ngài qua phủ một chuyến.」

「Lão Diệp quả thật biết ơn, nhanh chóng muốn duyệt tiền lương quân đội!」 Lộ Uyên hưng phấn vỗ tay, đứng dậy từ ghế, 「Ta đi ngay.」

「Tô Thư, đi cùng ta, chỗ đó gần Thuận Đức Lâu.」

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...