Dưới Ánh Hào Quang [...] – Chương 2

4

Ta thẳng vào mắt hắn:

“Đúng, ta không muốn.”

Ta không muốn đeo trang sức mà biểu tỉ đã dùng qua, không muốn mặc quần áo mà nàng chê bai rồi thưởng cho ta, cũng không muốn một người đàn ông trong lòng chỉ có nàng, lại phu quân của ta.

Ta không phải là thế thân của biểu tỷ, không phải là công cụ để các ngươi chứng minh cảm của mình, ta có lòng tự tôn của ta.

Mặc dù ta không có tư cách phản kháng hôn sự này, sau này sống thế nào, ít nhất ta có thể chọn cách sống mà ta muốn.

Lộ Uyên sững sờ.

Một lúc lâu sau, khi ta nghĩ hắn sẽ phát giận, hắn bỗng khổ một tiếng, thở dài:

“Thôi rồi, là ta đường đột.”

“Nàng ngủ sớm đi.”

Lộ Uyên từ trong rương lấy ra chăn đệm, trải xuống đất, quay lưng lại với ta rồi nằm xuống.

Suốt một đêm không lời nào. Sáng hôm sau, khi men rượu tan đi, Lộ Uyên lại trở thành vị tướng quân mặt lạnh cao cao tại thượng. Hắn mặt không biểu cảm thu dọn chăn đệm, thay quần áo, không với ta một lời.

Khi chúng ta đi dâng trà cho cha mẹ, Lộ Uyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đường nét khuôn mặt cứng ngắc.

Lộ hầu gia thấy , tức giận đặt mạnh chén trà xuống bàn:

“Nhìn xem, lại là cái mặt lạnh như quan tài này!”

“Con dâu này là ngươi khóc lóc đòi cưới, cưới về rồi không thấy một nụ ! Ngươi không sợ dọa người ta chạy mất sao? Ta kiếp trước đúng thật là mắc nợ ngươi!”

Lộ hầu gia tức giận phì phì thổi râu trừng mắt, thấy ta sợ hãi, ông vội vàng thay đổi nét mặt, an ủi ta:

“Tô Thư à, con đừng sợ, thằng nhóc này chính là như , khuôn mặt băng sơn ngàn năm, thực ra trong lòng nó rất thích con——”

“Cha, người uống trà xong chưa? Nhi tử phải vào triều rồi!”

Lộ Uyên cắt ngang lời Lộ hầu gia, Lộ hầu gia càng giận:

“Hoàng thượng không phải đã cho ngươi nghỉ ba ngày cưới sao? Ngươi lên triều gì?”

“Chuyện quân lương còn chưa giải quyết, nhi tử đâu có thời gian nghỉ?” Lộ Uyên lạnh nhạt liếc ta một cái, “Ta sẽ cho người dẫn nàng đi dạo quanh nhà, nếu trong nhà chán, ra ngoài dạo phố cũng , ta sẽ bảo Lưu Tinh mang tiền cho nàng.”

5

Lưu Tinh là tiểu đồng của Lộ Uyên, thân hình cường tráng, da dẻ ngăm đen, tính cách khác hẳn Lộ Uyên, lắm lời và ồn ào.

Ta dẫn theo nha hoàn trở về phòng, Lưu Tinh vác một chiếc hộp gỗ lớn trên vai, bước nhanh đến chỗ ta:

“Thiếu phu nhân—— tướng quân bảo ta mang tiền đến cho người!”

Chiếc hộp rơi xuống đất, phát ra tiếng nặng nề, Lưu Tinh lau mồ hôi, mở chiếc hộp gỗ:

“Những năm gần đây, phần thưởng ngự ban của tướng quân nhà chúng ta đều nằm trong đây, người xem viên ngọc này, Lão Hầu gia đòi nhiều lần, tướng quân nhà ta còn không chịu cho, là để dành cho thiếu phu nhân!”

“Đây là chìa khóa tư khố, những tờ ngân phiếu này tướng quân nhà ta đã tích lũy nhiều năm.”

Nha hoàn Lưu Ly kêu lên một tiếng kinh ngạc, nhào đến trước hộp cầm lấy những tờ ngân phiếu, hai mắt sáng rực:

“Tiểu thư, ôi chao, chúng ta phát tài rồi, Lộ tướng quân thật rộng rãi, nhiều tiền như !”

Ta chỉ có thể khổ.

Lộ Uyên đối với biểu tỷ si một mảnh, những thứ này đều là chuẩn bị cho nàng, nếu ta thật sự dùng, chỉ e là hắn sẽ trách ta.

Ta không mấy hứng thú nên bảo Lưu Tinh thu dọn hết những thứ đó lại.

Lưu Tinh gãi đầu khó hiểu:

“Kỳ lạ, thiếu phu nhân không thích sao?”

Ta gật đầu:

“Phu quân tặng, ta đương nhiên thích. Chỉ là hắn ở ngoài hành quân, cần dùng tiền nhiều, để ở chỗ ta không tiện.”

Chúng ta dù chỉ là phu thê hữu danh vô thực, trước mặt người ngoài, ta vẫn phải giữ thể diện cho hắn. Lưu Ly thì rất hứng thú, ôm đống đồ trong hộp xem đi xem lại.

Ta nghe hai người họ thì thầm bàn tán, không biết vấn đề nằm ở đâu.

Lưu Ly vừa kiểm kê vừa lắc đầu:

“Ngươi xem trong này, nào là nghiên mực, ngọc như ý, tượng Phật, chẳng có món trang sức nào cả. Ta , đổi thành trang sức tiểu thư nhà ta mới chịu nhận.”

“Thì ra là ——”

Lưu Tinh bừng tỉnh ngộ.

6

Những ngày gần đây, Lộ Uyên luôn bận rộn, khi hắn hạ triều về phủ, ta đã sớm nghỉ ngơi, Lộ Uyên vào phòng cũng không gì, vẫn ôm chăn nằm xuống đất.

Cứ như qua vài ngày yên ổn, sau tiệc hồi môn lại mặt, Lộ Uyên Hoàng hậu muốn gặp ta:

“Không cần căng thẳng, chỉ là chuyện nhà, rồi thưởng thêm chút đồ thôi.”

“Ừm.”

Đêm khuya yên tĩnh, không khí trong phòng như lắng đọng vài phần lúng túng.

Lộ Uyên nằm dưới đất, lật mình sang trái, rồi lại sang phải:

“Cái đó——Lưu Tinh nàngkhông chịu nhận đống đồ kia?”

“Ừm, ta có đủ tiền để dùng rồi.”

“Nàng đã gả cho ta, không thể nào còn dùng đồ cưới của mình chứ? Tô Thư, cho dù nàng có không thích ta như thế nào đi nữa thì hiện giờ chúng ta đã là phu thê,nàng cũng không nên như mà xa lánh ta.”

Giọng của Lộ Uyên lạnh lùng, ẩn chứa sự giận dữ kìm nén.

Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy mình thực sự có phần vô lý. Lộ Uyên không tệ như ta nghĩ, dù hắn biểu tỷ sâu đậm, sau khi ta gả vào, người nhà hắn đều đối xử tốt với ta, Lộ Uyên cũng không ép buộc ta điều gì.

Dù không thành đôi lứa, chúng ta vẫn có thể thử trước.

“Xin lỗi, là ta suy nghĩ không thấu đáo.”

Thấy ta xin lỗi nhanh chóng, Lộ Uyên ngay lập tức vui vẻ trở lại:

“Vậy nàng nhận lấy số tiền đó, ngày mai ra phố mua vài bộ y phục và trang sức đẹp.”

“Được.”

Nói xong, không khí lại rơi vào im lặng. Ta suy nghĩ một chút, cố gắng tìm chủ đề để :

“Lộ Uyên, chàng thân là một võ tướng, tên của tiểu đồng bên cạnh chàng lại rất văn nhã. Lưu Tinh, tênnghe rất hay, là do ngươi tự đặt sao?”

Lộ Uyên kích ngồi dậy:

“Ngươi cũng thích cái tên này à?”

“Lưu Tinh là ta nhặt ở chiến trường Yến Bắc, khi ta nhặt hắn, hắn mới chín tuổi, lúc đó thân hình gầy nhỏ, mặt đen đầu to, trông giống y hệt cái búa lưu tinh trong kho vũ khí của ta.”

Búa lưu tinh?

“Phì——hahaha——”

Nghĩ đến khuôn mặt của Lưu Tinh, ta đập tay xuống giường, không ngừng.

“Tô Thư, nàng thật đẹp.”

Lộ Uyên ngồi trên đất ngốc nghếch ta, ánh trăng như ngọc nhảy múa trên sống mũi cao của hắn.

Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, vội kéo chăn che kín mặt:

“Ngủ sớm đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...