Lý trí và cảm đang đấu tranh dữ dội.
Còn những đứa trẻ chúng tôi cãi nhau kịch liệt.
Đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Những đứa trẻ nhỏ nhất, nép sát vào nhau, ngón tay đan chặt, như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng của số phận.
Tôi gần như mềm lòng.
Chúng đã cố gắng hết sức để trốn thoát khỏi địa ngục.
Chúng ta không thể lại đẩy chúng trở về.
Hít sâu vài hơi, tôi bình tĩnh lại.
“Tôi giúp .”
“Nhưng tôi không chỉ giúp liên lạc với người tiếp ứng, tôi còn muốn ở đây tự tay đưa hết chúng đi.”
Kỷ Trừng sững người, lập tức từ chối.
“Không ! Rất nguy hiểm!”
“Vậy muốn tôi để một mình đối mặt với nguy hiểm sao?”
“Nếu không đồng ý, bây giờ tôi sẽ ra ngoài với họ rằng ở đây đang giấu trẻ em Hutu.”
Anh ta nghiến răng.
“…Em! Tôi không nên tìm em mới phải!!”
“Muộn rồi, đã kéo tôi vào rồi.”
Kỷ Trừng giận chính mình, quay đầu không muốn chuyện với tôi.
Tôi thở dài, vòng tay ôm cổ ta, ép ta tôi.
“…Ít nhất trong trường hợp xấu nhất, chúng ta có thể chết cùng nhau.”
Anh ta lập tức tức giận: “Phì phì phì! Nói bậy! Chuyện này tuyệt đối không xảy ra!”
Qua lớp mặt nạ trong suốt, tôi sờ lên mặt ta.
“Ừ, đương nhiên rồi.”
“Dù sao cũng đã hứa với em, chúng ta còn phải về thăm mẹ nữa mà!”
28
Phải rằng, kế hoạch của Kỷ Trừng gần như hoàn hảo.
Không ai muốn tiếp với chất thải y tế của bệnh nhân Ebola.
Càng không ai nghĩ rằng bên trong lại giấu người.
Mỗi lần, chúng tôi có thể vận chuyển đi hai đứa trẻ.
Xe vận chuyển sẽ dừng một lần trên đường đi, các thành viên của tổ chức nhân đạo sẽ chuyển bọn trẻ đi.
Nửa tháng sau, nhóm trẻ đó chỉ còn lại hai đứa cuối cùng.
Chúng lớn tuổi nhất, là một cặp em.
Anh trai tên là Jean, em tên là Marie.
Ngày xe vận chuyển đến đón chúng, Kỷ Trừng rất vui.
Anh ta lại một lần nữa với tôi.
“Cảm ơn em, Nhiếp Lan.”
Tôi không trả lời, chỉ nắm chặt tay ta.
Chúng tôi gần như đã thấy ánh sáng của chiến thắng.
Thậm chí còn ăn mừng trước vì điều đó.
Hai đứa trẻ biểu diễn cho chúng tôi điệu múa dân tộc Igambira của người Hutu.
Kỷ Trừng đã nấu cho chúng một bữa ăn thịnh soạn.
Còn tôi thì chụp cho chúng rất nhiều ảnh.
Khi màn đêm buông xuống.
Chúng bắt đầu mặc đồ bảo hộ.
Marie đưa cho tôi một cây bút dạ, hỏi: “Các chị có thể viết tên lên đây không?”
Tôi và Kỷ Trừng có chút ngạc nhiên, vẫn ký tên mình.
Tôi nghĩ ngợi một lát, thêm vào một câu: [Chúc các em lớn lên khỏe mạnh.]
Kỷ Trừng viết: [Chúc các em sớm đoàn tụ với gia đình.]
Tôi lại viết: [Chúc chiến tranh sớm kết thúc.]
Kỷ Trừng cũng viết: [Hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trong tương lai.]
Chúng tôi viết đầy những lời chúc tốt đẹp lên bộ đồ bảo hộ.
Viết đến cuối cùng, ai nấy đều rơi nước mắt.
Chúng nhào vào vòng tay chúng tôi.
Giọng từ dưới bộ đồ bảo hộ vọng ra nghẹn ngào.
“Chúng em sẽ mãi mãi nhớ ơn các chị!”
“Cảm ơn các chị! Các chị là những hùng vĩ đại của chúng em!”
29
Nửa đêm, xe vận chuyển tiến vào trung tâm.
Chúng tôi vẫn theo lệ thường, đưa bọn trẻ vào thùng rác.
Đưa lên xe tải.
Tuy nhiên, vừa xong mọi việc, tiếng súng đã vang lên trong sảnh chính của trung tâm.
Tôi và Kỷ Trừng sắc mặt căng thẳng, lao nhanh đến đó.
Các tay súng đã xông vào, rằng họ nhận tin báo, ở đây có người giấu trẻ em Hutu.
Kỷ Trừng tiến lên thương lượng.
Không kiêu ngạo cũng không hèn kém, hợp tác với họ tiến hành lục soát.
Tôi những người đó hung hãn đá tung cửa phòng, lục lọi mọi ngóc ngách.
Căng thẳng đến mức gần như muốn nôn ra.
Chúng lục lọi một hồi, không phát hiện ra gì.
Đe dọa chúng tôi vài câu, vừa chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên có người ở ngoài cửa lớn tiếng gọi, rằng ta thấy chiếc xe vận chuyển vừa rời đi.
Những người đó lập tức chửi thề, tất cả đều xông ra ngoài.
Tên lính vũ trang cuối cùng rời đi, gầm lên một tiếng, giận dữ ném một quả lựu đạn vào sảnh chính.
Trong khoảnh khắc sinh tử.
Mọi hình ảnh trong mắt tôi đều trở thành chuyển chậm.
Tôi có thể thấy quả bom rơi xuống theo đường parabol từ từ.
Có thể thấy vẻ mặt kinh hoàng mất kiểm soát của những bác sĩ khác.
Có thể thấy Kỷ Trừng mặt mày dữ tợn lao về phía tôi.
Một khắc trước khi vụ nổ xảy ra.
Anh ta đã đẩy tôi xuống đất, che chở tôi dưới thân.
Dùng tay che tai tôi lại.
30
Ngay sau đó, thời gian và không gian trở lại bình thường.
Tôi như bị một bàn tay khổng lồ nóng bỏng đập mạnh xuống đất.
Oà một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đều như bị xê dịch.
Khói đen cuồn cuộn bốc lên xung quanh, không rõ gì.
Có chất lỏng ẩm ướt chảy xuống mặt.
Tôi sờ lên, cả lòng bàn tay đều là máu.
Kỷ Trừng bị hất văng ra.
Nằm ngang cách tôi không xa.
Tôi muốn đứng dậy, phát hiện mình thậm chí còn không đứng vững.
Chỉ có thể lảo đảo bò bằng đầu gối đến bên ta, run rẩy đôi tay thử hơi thở của ta.
May mắn thay, ta chưa chết.
Không biết từ đâu lại vang lên tiếng súng.
Tôi liều mạng cõng ta trên lưng.
Bắt đầu chạy trốn ra ngoài.
Nhưng, khắp nơi đều là người mang súng.
Tôi chỉ có thể lập tức đổi hướng, đi sâu vào rừng.
Chạy không biết bao lâu, hai chân dần tê dại mất cảm giác.
Tôi dần không trụ nổi, ngã xuống đất.
Kỷ Trừng cũng tỉnh lại lúc này.
Anh ta cố gắng gượng dậy đỡ tôi.
Nhưng không thể cử cơ thể.
Chỉ có thể yếu ớt : “…Nhiếp Lan, em… đi trước đi!”
Tôi không ngừng nức nở, nghiến răng lại bò dậy.
“Em không muốn!!
“Đi thì cùng đi!!”
Anh ta nắm lấy cổ chân tôi.
“Em đi trước, tìm người… đến cứu .”
“Hai người, chạy không thoát đâu!”
Tôi suy sụp khóc lớn.
“Kỷ Trừng! Chúng ta đã ngoéo tay rồi!! Anh không lừa em!!”
“Nếu chết!! Dù có ma em cũng sẽ không tha cho !!”
Anh ta khẽ .
Rồi lại bị máu trong miệng cho ho liên tục.
“Khụ, khụ khụ… Ừ, không lừa em.”
“Kẻ lừa dối… là chó con…”
Tôi khó khăn lắm mới bò dậy, đỡ ta ngồi dựa vào gốc cây, nước mắt cứ chảy không ngừng.
Anh ta nhẹ nhàng bóp tay tôi.
“Mau đi đi!”
“Em sẽ không để chết, đúng không?”
Tôi điên cuồng lau nước mắt.
“Anh nhất định phải đợi em! Em sẽ quay lại cứu !!”
“Anh nhất định sẽ không sao!”
Anh ta mỉm , vẫy tay với tôi.
“Được.”
31
Tôi quay người, chuẩn bị tiếp tục chạy trốn.
Giây tiếp theo, một tiếng súng nổ vang như sấm rền sau lưng.
Bạn thấy sao?