14
“Nhưng chúng tôi đã lâu không liên lạc với ấy, có một thời gian nguồn cung có chút vấn đề, chúng tôi muốn hỏi xem có thể đổi sang loại hoa khác không, ấy vẫn chưa trả lời.”
“Cô có quen ấy không?”
Chủ cửa hàng ngẩng đầu tôi, vẻ mặt đột nhiên hoảng hốt.
“…Cô, không sao chứ?”
Tôi dụi dụi đôi mắt cay xè, xua tay.
“Tôi không sao, không sao.”
Chủ cửa hàng rất hiểu ý.
Cô ấy đưa cho tôi một gói khăn giấy, rồi pha cho tôi một tách trà hoa.
Sau đó quay người đi chăm sóc hoa.
Tôi bình tĩnh lại một lúc lâu trong cửa hàng, cuối cùng chọn một bó cúc họa mi nhỏ, chuẩn bị rời đi.
Khi chuẩn bị thanh toán, chủ cửa hàng đột nhiên gọi tôi lại.
“Bó hoa này không cần trả tiền đâu.”
Tôi có chút hoang mang.
Cô ấy lộ vẻ hồi tưởng.
“Cô ơi, tôi nhớ ra rồi, tiên sinh Kỷ lúc đó còn , sau này có thể sẽ có người đến hỏi về đơn đặt hàng này.”
“Nếu ấy đến một mình, thì xin hãy tặng ấy một bó hoa.”
“Nói với ấy: Hãy bước tiếp, ánh sao sẽ soi đường phía trước.”
15
Hôm đó, tôi đã khóc rất thảm thiết trước mộ mẹ.
Tôi không ngờ, ấy lại xuất hiện bên cạnh tôi theo cách này.
Càng không ngờ, đến bây giờ, tôi vẫn phải nhờ ấy an ủi.
Anh ấy đã chuẩn bị tâm lý như thế nào, mới có thể để lại câu đó cho chủ cửa hàng?
Chỉ có tôi hiểu, ý nghĩa của câu “nếu ấy đến một mình” là.
Anh ấy đã không còn bên cạnh tôi nữa.
Đồng nghiệp gọi điện cho tôi vào buổi chiều tối.
“Tiểu Nhiếp, vé máy bay đã đặt vào tuần sau rồi.”
“Người thụ hưởng bảo hiểm nhân thọ lần này định điền ai? Chồng sao?”
Tôi lắc đầu.
“Xin hãy giúp tôi điền tổ chức Bác sĩ không biên giới.”
“Bác sĩ không biên giới?”
“Ừm.”
“Sao lại nghĩ đến việc điền cái này?”
Tôi hít hít mũi.
Bởi vì, ấy là một bác sĩ không biên giới mà…
Lảo đảo bước ra khỏi cổng nghĩa trang.
Tôi thấy một bóng dáng ngoài dự kiến.
Là Kỷ Thanh.
Anh ta râu ria xồm xoàm, có vẻ tiều tụy.
Nhìn thấy tôi, không gì, chỉ đưa cho tôi một chiếc hộp.
Bên trong là một chiếc máy ảnh, cùng kiểu với chiếc của mẹ tôi.
“Cái kia, thật sự không sửa nữa rồi.”
Chúng tôi im lặng nhau.
Tôi không biết ta đã tìm thấy tôi bằng cách nào.
Càng không biết ta đã tìm đâu ra chiếc máy ảnh sản xuất năm 1994 này.
Nhưng thứ tôi trân trọng đã vỡ rồi.
Dù có tìm một chiếc y hệt, thì có ý nghĩa gì nữa?
Thấy tôi không nhận, ta có chút mệt mỏi xoa xoa đầu.
“Về với đi!”
“Tuần sau là đám cưới rồi, thiệp mời đã gửi đi hết rồi, còn loạn nữa, thì không còn cách nào cứu vãn đâu.”
16
Tôi cảm thấy thật trớ trêu.
“Trong mắt , là tôi đang loạn sao?”
Anh ta thở dài, nắm lấy tay tôi.
“Nhiếp Lan, biết em là vì , cảm thấy thiên vị ấy, đưa đồ của em cho ấy.”
“Nhưng đó là vì ấy cứ bắt em phải xin lỗi, thấy cái máy ảnh đó cũ quá rồi, nên mới đưa cho ấy, để ấy đừng phiền em nữa.”
“Em ấy khó xử trước mặt bao nhiêu người như , không thể không quan tâm.”
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút thương người đàn ông trước mặt.
“Kỷ Thanh, em không …”
Anh ta ngẩn người, rồi lại lạnh mặt.
“Đừng cứng miệng nữa.”
“Nếu em không , sao lúc nào cũng bằng ánh mắt đó?”
Tôi khẽ , rút tay về, luyến tiếc vuốt ve khuôn mặt ta.
“Thật đáng tiếc, sau này sẽ không bao giờ còn thấy khuôn mặt này nữa…”
Như thể đột nhiên ý thức điều gì đó.
Sắc mặt ta trắng bệch.
“Em…”
Điện thoại của ta đột nhiên vang lên.
Là Kiều Ninh gọi.
Anh ta do dự vài giây, rồi vẫn nghe máy.
Giọng bên kia thất thần.
“A Thanh, em đi đây…”
“Lần này phiền rồi, xin lỗi .”
“Em chỉ là… thật sự không thể không ghen tị với ấy.”
“Kiều Kiều, em đang ở đâu!”
“Anh đừng đến, đi tìm ấy đi! Cô ấy mới là người sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời.”
Giọng Kỷ Thanh vội vàng đến mức thay đổi cả tông.
“Kiều Ninh!!”
Điện thoại tắt máy.
Kỷ Thanh nhét vội đồ vào lòng tôi, quay người bỏ chạy.
Tôi bóng dáng khuất dần ở cuối con phố.
Cười lạnh.
Giơ tay ném chiếc máy ảnh vào thùng rác.
Tôi cũng sắp đi rồi.
Đồ vô dụng, không cần mang theo nữa đâu!
17
Tuần tiếp theo, tôi bận rộn không ngừng.
Rèn luyện sức khỏe, học ngôn ngữ, xác định đề tài, liên hệ hướng dẫn viên địa phương…
Trong thời gian đó, Kỷ Thanh đổi số liên tục để nhắn tin cho tôi.
[Nhiếp Lan, hôm đó em có ý gì?]
[Chúng ta có phải còn vài điều muốn với nhau không?]
[Chuyện hôm đó, thay Kiều Ninh xin lỗi em.]
[Bây giờ em đang ở đâu?]
…
Tôi không trả lời một tin nào.
Ngày trước khi rời đi, ta lại hỏi.
“Ngày mai là đám cưới rồi, em sẽ đến chứ?”
Tôi bẻ gãy chiếc thẻ sim điện thoại.
Kéo vali hành lý, kiên quyết đi về phía sân bay.
Khi ánh bình minh chiếu vào cửa sổ máy bay, chiếc máy bay cất cánh.
Từ Bắc Kinh đến Kinshasa, thủ đô của Congo, không có chuyến bay thẳng.
Phải chuyển máy bay ở Cairo.
Toàn bộ hành trình mất gần hai mươi tiếng.
Đủ để tôi sống lại giấc mơ cũ.
Tôi đeo chiếc bịt mắt mà tiếp viên hàng không phát.
Khẽ thì thầm.
“Kỷ Trừng, em trở về rồi.”
“Em thật sự rất nhớ .”
18
Lần đầu tiên tôi gặp Kỷ Trừng, là ở trại tị nạn Goma.
Lúc đó, hình ở miền đông Congo (Kinshasa) rất hỗn loạn.
Các nhóm vũ trang vì tranh giành tài nguyên khoáng sản, mâu thuẫn sắc tộc và nhiều lý do khác, đã tấn công các ngôi làng.
Hàng chục ngàn người buộc phải rời bỏ nhà cửa, đến các thành phố lớn lánh nạn.
Khi tôi đến trại tị nạn, vài bác sĩ đang khám bệnh cho một bé .
Bé bị kẹt một viên đá nhỏ trong tai do vụ nổ.
Bé giãy dụa liên tục, khiến các bác sĩ không dám dễ dàng lấy viên đá ra.
Thế là có người lớn tiếng gọi: “Kỷ!”
Một người đàn ông châu Á bước đến.
Sau khi kiểm tra hình, ta móc từ trong chiếc áo blouse trắng ra vài lá bài, biểu diễn ảo thuật ngay tại chỗ.
Bé bị thu hút.
Thế là bác sĩ bên cạnh lập tức hành .
Khi viên đá rơi vào khay sắt kêu leng keng.
Những lá bài trong tay người đàn ông cũng biến mất.
Thay vào đó, là một cây hoa violet châu Phi.
Đôi mắt bé trợn tròn.
Bé bắt đầu kéo tay áo ta, cuối cùng chẳng tìm thấy gì.
Thế là bé vui vẻ vỗ tay, kéo vạt áo bố mẹ kêu lớn.
Bạn thấy sao?