“Người dũng cảm thì hưởng thụ thế giới trước thôi!”
6
Trong lúc rượu đã ngà ngà say, ấy trở thành tâm điểm của đám đông.
Còn Kỷ Thanh ngồi bên cạnh ấy, rất ít khi chen vào câu chuyện.
Chỉ là thỉnh thoảng ta nghiêng đầu ấy, ánh mắt dần dịu dàng đến mức như muốn nhỏ nước.
Tôi lặng lẽ uống cạn nửa chén rượu trắng.
Đầu lưỡi cay đắng khó chịu.
Cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô vị.
Kiều Ninh đã kể đến câu chuyện gần đây nhất của ấy ở Ai Cập, về việc đối phó với những kẻ lừa đảo.
Cô ấy đột nhiên quay đầu, hỏi Kỷ Thanh.
“Anh có muốn biết từ ‘người ’ trong tiếng Ả Rập thế nào không?”
Kỷ Thanh khựng lại, lắc đầu.
“Để em dạy !”
Kiều Ninh nghiêng người tựa vào vai ta, thổi nhẹ vào tai ta một hơi.
“Habibi~”
Kỷ Thanh bất đắc dĩ đỡ ấy ngồi thẳng lại, vành tai ta ửng hồng.
“Em ngồi thẳng lên…”
“Anh mau học theo em đi!”
Không chịu nổi sự nũng của Kiều Ninh.
Anh ta thở dài, bất lực lên tiếng.
“Habibi…”
“Bingo!”
“Đúng rồi, chính là Habibi của em~”
Cô ấy đảo mắt, đột nhiên lại về phía tôi.
“Cô từng đến châu Phi chưa?”
7
Ai đó lập tức khẩy.
“Cô ta giống người từng đến châu Phi không?
“Chắc ra khỏi tỉnh còn ít nữa là!”
Ngay cả Kỷ Thanh cũng mang vẻ chế giễu, lắc đầu.
Kiều Ninh nheo mắt, vẻ mặt đắc thắng.
“Thì ra là , tôi hỏi nhầm người rồi!”
“Hỏi ta ấy! Nên hỏi chợ nào gần đây rau củ rẻ nhất, loại nước tẩy bồn cầu nào tốt nhất mới đúng!”
Cả bàn lên .
Cô ấy quay đầu, lại bắt đầu một chủ đề khác.
Tôi chậm rãi nắm chặt tay.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng hơi say rồi.
Nếu không sao lại cảm thấy tức giận vì sự khiêu khích vụng về này chứ?
“Tôi từng đến rồi.” Tôi khẽ .
Âm thanh trên bàn ăn nhỏ đi vài phần.
Kiều Ninh nghiêng đầu: “Gì cơ?”
“Tôi từng đến châu Phi rồi.”
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt ấy.
Nhưng rồi lại nhanh chóng tỏ vẻ khinh thường.
“Ôi chao, không cần phải phù phiếm như đâu? Chưa đi thì cứ chưa đi thôi!”
“Nói dối không tốt đâu, rất dễ bị vạch trần đấy.”
“Tôi không dối.”
“Vậy xem, đã đi đâu?”
“Kenya? Morocco? Hay là Nam Phi?”
Cô ấy ngẩng cao đầu, như thể chắc chắn tôi không trả lời .
Tôi chằm chằm vào ấy.
“Congo (Kinshasa).”
8
Không khí đột nhiên im lặng.
“…Đâu cơ? Congo (Kinshasa)? Ở chỗ nào ?”
“Uống nhiều quá rồi, chuyện này cũng dám khoác lác ha ha!”
“Người bình thường nào lại đến đó, nơi vừa nghèo vừa loạn lạc…”
Ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên mạnh hơn.
Ở đó không chỉ có tôi, còn rất nhiều người khác nữa!
Bác sĩ không biên giới, lực lượng gìn giữ hòa bình, đội xây dựng viện trợ…
Chẳng lẽ mọi người đều không phải người bình thường sao?
“Tôi không chỉ từng đến đó, tôi còn ở đó cả một năm trời.”
“Tôi đã thấy họ đánh nhau vì tài nguyên khoáng sản, đến trung tâm điều trị Ebola, cùng nhân viên Liên Hợp Quốc phân phát lương thực cứu trợ…”
“Tôi còn bị trúng đạn nữa!”
Khung cảnh im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
“Còn nữa.”
Tôi lắc nhẹ ly rượu trong tay.
“Địa Trung Hải không có cá ngừ vây vàng, vì chúng thích vùng biển nhiệt đới hơn, con đường hành hương cũng không phải ở Bồ Đào Nha, mà là từ Pháp đến Tây Ban Nha, còn tảng đá Uluru thì đã bị cấm leo từ năm 2019.”
Tôi nheo mắt, “Kiều Ninh, dối không tốt đâu, rất dễ bị vạch trần đấy.”
9
Khuôn mặt ta lập tức tái nhợt.
Ánh mắt đầy nghi hoặc và bàng hoàng của mọi người liên tục đảo qua lại giữa hai chúng tôi.
Kiều Ninh đột ngột đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn giọng yếu ớt.
“Một đứa không cha không mẹ như ta, sao có thể đến những nơi đó !”
“Là ta dối!”
Tôi chống cằm : “Vậy đưa ảnh cho mọi người xem đi?
“Đi nhiều nơi như , chắc chắn phải chụp vài tấm ảnh chứ?”
“Tôi… tôi…”
“Chẳng lẽ không có sao?”
Cô ta càng thêm hoảng loạn, quay sang Kỷ Thanh.
“A Thanh! Vợ sao hả!!
“Hôm nay không phải tiệc đón gió của em sao! Sao lại để ta ức hiếp em như hả!”
“Thôi, nếu đã không hoan nghênh em như , thì em đi !”
Nói rồi, ta lau lau mắt, rồi chạy ra ngoài.
Khung cảnh bất chợt trở nên hỗn loạn.
Những người khác đều vội vàng đẩy Kỷ Thanh.
“Mau đi đuổi theo đi! Tối muộn thế này, lỡ lạc mất thì sao!”
Kỷ Thanh mặt đen lại, trừng mắt tôi một cái, rồi vội vã bước ra ngoài.
Những người khác cũng lần lượt rời khỏi bàn.
“Chị dâu, chúng em xin phép về trước ạ.”
Có người hạ thấp giọng.
“Sao ta dám nhằm vào Kiều Kiều như chứ? Chẳng lẽ không biết mình mới là kẻ chiếm đoạt sao?”
“Ghen tị đấy! Kiều Ninh vừa xinh đẹp vừa có kiến thức, ta có gì?”
“Cô ta khó Kiều Kiều, cuối cùng chẳng phải chồng ta đi dỗ dành hay sao, thật là ngu ngốc!”
Họ chế giễu rồi đi xa.
Căn phòng bao rộng lớn, trong chớp mắt chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi khẽ nhạt một tiếng.
Lại rót cho mình một chén rượu.
Ngửa cổ uống cạn.
10
Thực ra, Kiều Ninh không sai, tôi quả thật chưa từng đến những nơi đó.
Nhưng sở dĩ tôi biết ta dối.
Là vì mẹ tôi.
Tôi cũng không phải sinh ra đã không có cha không mẹ.
Mẹ tôi là một phóng viên tin tức quốc tế, sau này thường trú ở vùng chiến sự.
Vào cái thời đó, phụ nữ ra nước ngoài việc, đàn ông ở nhà nuôi con, quả thực là một chuyện đại nghịch bất đạo.
Hàng xóm luôn chế giễu tôi.
“Mẹ mày bỏ mày rồi!”
Tôi nắm chặt tay họ, hung hãn bảo vệ lòng tự trọng của một đứa trẻ, chỉ nhận lại sự chế giễu tàn nhẫn hơn.
Khi còn nhỏ, muốn gặp mẹ một lần rất khó.
Nhưng mẹ thường gửi thư về, trên phong bì có dấu bưu điện từ khắp nơi trên thế giới.
Mẹ viết tỉ mỉ về cuộc sống của mình ở đó, kèm theo ảnh.
Điều hạnh phúc nhất trong tuổi thơ của tôi, là ngồi trên đùi bố, nghe bố đọc thư.
Rồi trong lòng vẽ ra hình ảnh một nữ phóng viên đầy nhiệt huyết.
Mẹ : [Lan Lan, thế giới của hầu hết phụ nữ rất nhỏ, thế giới thực sự rất lớn, đợi con lớn lên, con phải tự mình đi xem, thấy nhiều biết rộng, mới biết mình muốn gì.]
Mẹ là đôi mắt của tôi.
Khi còn chưa đọc vài cuốn sách.
Tôi đã thông qua mẹ, thoáng thấy thế giới.
Nhưng vào năm tôi năm tuổi, mẹ đã hy sinh khi nhiệm vụ.
Vì phơi bày sự kiện quân đội thảm sát dân thường trong chiến tranh Kosovo mà mẹ đã bị sát .
Tòa soạn chỉ tìm lại chiếc máy ảnh của mẹ.
Bên trong ngoài những tư liệu hình ảnh quý giá mà mẹ đã liều chết bảo vệ.
Bạn thấy sao?