1
“Cô muốn quay lại phóng viên chiến trường ư?!”
Buổi sáng, một tiếng kêu kinh ngạc đột ngột vang lên trong đài truyền hình.
Tôi đưa tờ đơn xin điều chuyển.
“Vâng, tôi muốn quay lại thường trú ở Congo (Kinshasa).”
“Tiểu Nhiếp…” Trưởng đài ngập ngừng mãi không nên lời.
“Cô rất thích hợp phóng viên chiến trường, ba năm trước mọi người đều đã thấy rõ, bây giờ mới chuẩn bị kết hôn! Cô còn đang nghỉ phép tân hôn!”
“Đến nơi nguy hiểm như , chồng có đồng ý không?”
Tôi im lặng một thoáng.
“Không kết hôn nữa.”
“Cái gì??”
Trong ánh mắt kinh ngạc của trưởng đài, tôi kiên định .
“Vâng, cuộc hôn nhân này tôi không muốn tiếp tục nữa.”
Hôm qua, Kỷ Thanh đi mua kẹo hỷ, bảo tôi gửi danh sách các loại kẹo trên máy tính cho ta.
Tôi mở bảng tính có tên [Kế hoạch kết hôn].
Nhưng phát hiện, bên trong lại là lịch sử ái của ta.
Sáu , mỗi người đều ghi chép chi tiết chiều cao, ngoại hình và các thông tin khác.
Phần của tôi nằm ở trang đầu tiên.
[Họ tên: Nhiếp Lan.
Tình trạng gia đình: Không cha không mẹ, quan hệ xã hội đơn giản.
Tính cách: Hiền thê lương mẫu, an phận thủ thường, không có chí tiến thủ.
Ghi : Biết việc nhà, có khả năng sinh sản.]
Cuối cùng, ta đánh dấu màu vàng vài chữ.
[Thích hợp kết hôn.]
Trái tim tôi như rơi xuống vực sâu.
Ngập ngừng vài giây, tôi tiếp tục lật sang trang sau.
Những khác, cũng đều có những đánh giá tương tự.
[Xa hoa lãng phí, không cân nhắc.]
[Thói quen sinh hoạt lười biếng, không cân nhắc.]
[Có một em trai, không cân nhắc.]
Nhưng tờ bảng tính cuối cùng.
Ngoài tên và ảnh, trống rỗng.
Chỉ có dòng ghi viết:
[Em là chim bay, hãy kiêu hãnh sải cánh về phương xa.]
Cô ấy tên là Kiều Ninh.
2
Tôi nhớ, khi xác định danh sách khách mời, Kỷ Thanh có chút do dự với cái tên này.
Thêm vào rồi lại xóa, lặp đi lặp lại mấy lần.
Tôi hỏi nguyên nhân, , đối phương đang đi du lịch vòng quanh thế giới, có lẽ sẽ không cố ý quay về.
Thì ra… là mối đầu!
WeChat của Kỷ Thanh vẫn còn treo trên máy tính.
Tôi tìm thấy Kiều Ninh.
Lịch sử trò chuyện của họ đã bị xóa sạch sẽ.
Nhưng dòng trạng thái mới nhất trên trang cá nhân của ấy viết:
[Đáng ghét! Người tôi sắp kết hôn rồi, tôi phải đi đập vỡ trục bánh xe hoa để cướp dâu!]
Kỷ Thanh bình luận bên dưới: [Cướp cũng vô ích, sẽ không cưới em.]
[Huhu, thôi! Lần này tìm đích thực rồi đúng không!]
[…Nói gì ?]
[Hừ! Thôi bỏ đi! Cái gia đình phong kiến nhà , lấy về chỉ có nước hầu hạ cả nhà , tôi không thèm đâu! Ước mơ của tôi là biển sao trời!]
[Ừ, biết, cho nên cưới người mà họ muốn cưới.]
[Anh cũng không nỡ để em những việc đó.]
3
Không nỡ?
Từ này thốt ra từ miệng Kỷ Thanh, quả thật hiếm lạ.
Tôi và Kỷ Thanh quen nhau qua mai mối.
Anh ta trẻ tuổi tài cao, là phó chủ nhiệm khoa trẻ nhất của bệnh viện hạng ba, ngoại hình cũng tuấn tú.
Nhưng vì có một cặp cha mẹ truyền thống khó chiều, nên mãi vẫn chưa kết hôn .
Họ có tính kiểm soát rất cao, lại cầu con dâu phải ngoan ngoãn hiền thục, nhanh nhẹn tháo vát, biết chăm sóc người khác.
Lần đầu tiên tôi về nhà Kỷ Thanh, mẹ ta đã bưng ra một chậu nước, bảo tôi rửa chân cho bà.
Nhưng tôi bằng lòng nhẫn nhịn những điều đó.
Bởi vì ngay từ cái đầu tiên khi thấy Kỷ Thanh…
Tôi đã nghĩ, vì khuôn mặt này, bảo tôi gì tôi cũng cam lòng.
Chúng tôi nhau hai năm.
Cha mẹ ta rất hài lòng về tôi.
Còn ta dần quen với ngôi nhà luôn sạch sẽ gọn gàng, những bát canh nóng hổi luôn chuẩn bị sẵn, những bộ quần áo luôn là lượt phẳng phiu…
Nhưng thái độ thì vẫn cứ nhạt nhẽo.
Cho đến sinh nhật năm nay của ta, tôi muốn tự tay một chiếc bánh kem cho .
Kết quả lò nướng bị nổ khi đang nóng.
Khi ta đến bệnh viện, thấy cánh tay tôi đầy những mảnh thủy tinh.
Lần đầu tiên ta mất bình tĩnh, hoảng loạn nâng khuôn mặt tôi lên, giọng run rẩy.
“Em không cần những việc này cho … không cũng …”
Nhưng dù , ta cũng chưa bao giờ , không nỡ.
Sau đó, ta cầu hôn tôi.
Tôi vốn nghĩ, có lẽ ta cũng có chút cảm thật lòng, muốn cùng tôi đi tiếp.
Nhưng không ngờ, ta chỉ là muốn vừa lòng cha mẹ.
Kiều Ninh, là người ta trân trọng đến mức nguyện buông tay.
Khoảnh khắc thấy cuộc trò chuyện của họ.
Tôi đã nghĩ, mối quan hệ này nên kết thúc rồi.
Anh ta diễn kịch cho cha mẹ xem, tôi diễn kịch cho chính mình xem.
Nhưng diễn hay đến đâu, thì chung quy vẫn chỉ là kịch.
4
Từ đài truyền hình trở về nhà, tôi lục tìm từ sâu trong tủ sách ra vài chiếc túi máy ảnh.
Đó là những ký ức xưa cũ mà tôi đã chôn giấu.
Cảm giác khi chạm vào vỏ máy ảnh đã trở nên xa lạ, pin cũng đã cạn kiệt từ lâu.
Trong lúc chờ bộ sạc pin hoạt .
Tôi cắm thẻ nhớ vào máy tính, mở những bức ảnh đã phủ bụi thời gian.
Bức đầu tiên, là những người phụ nữ da đen đang chờ nhận thuốc tả trên đường phố.
Bức thứ hai, là những đứa trẻ năm tuổi, thấp hơn cả khẩu súng, đã là lính.
Bức thứ ba, là những người tị nạn ở tỉnh Bắc Kivu sống trong những túp lều rách nát.
…
Mùi thuốc súng và bụi đất xuyên qua không gian và thời gian.
Trái tim tôi như bị một đôi móng vuốt sắc nhọn bóp nghẹt.
Tôi ngả người ra sau ghế, cố gắng ổn định nhịp tim đang tăng nhanh, khẽ tự giễu.
Không biết, nếu Kỷ Thanh thấy những thứ này.
Liệu ta có còn viết bốn chữ [An phận thủ thường] vào cột ghi của tôi không?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại rung lên hai tiếng.
Là tin nhắn của ta.
Anh ta gửi vị trí của một nhà hàng.
Tôi mới chợt nhớ ra, tối nay ta mời phù dâu phù rể đi ăn tối.
Tôi không có nhiều bè thân thích, nên họ đều là của Kỷ Thanh.
Nhưng tôi hiểu rõ, đây chỉ là một cái cớ để mời tiệc.
Bởi vì hôm nay.
Kiều Ninh đã về nước.
5
Khi tôi đến nhà hàng.
Họ đã gọi món xong rồi.
Bên cạnh Kỷ Thanh là Kiều Ninh.
Không có chỗ cho tôi.
Còn Kiều Ninh thấy tôi, đánh giá một lượt với vẻ thích thú.
Sau đó ra lệnh cho tôi.
“Cô đi lấy cái ghế, ngồi đâu cũng !”
Tôi ngồi xuống vị trí xa họ nhất.
Trong suốt bữa ăn, Kỷ Thanh chỉ thản nhiên mọi thứ.
Không một lời.
Có người hỏi: “Kiều Kiều, chúng tôi còn tưởng lần này không về nữa chứ!”
“Đùa gì , đây là đám cưới của A Thanh mà! Tôi có bò cũng phải bò về xem rốt cuộc ta tìm thứ gì!”
Vài người trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.
“Thì ra là , quan hệ của hai người quả thật không tầm thường.”
Sau đó, họ bắt đầu hỏi Kiều Ninh về những điều ấy đã thấy trên đường đi.
Đến khi món ăn mang lên, ấy đã kể xong câu chuyện về việc câu cá ngừ vây vàng ở Địa Trung Hải, đi bộ hành hương trên con đường thánh tích ở Bồ Đào Nha, và leo lên tảng đá Uluru ở Úc.
Đôi mắt của những người đó đều sáng lên.
“Kiều Kiều, là con đó! Vậy mà dám đi nhiều nơi như !”
“Hừ, tôi không phải là loại phụ nữ chỉ biết đến cơm áo gạo tiền và chồng con!”
Bạn thấy sao?