08
Tô Vân Châu bị đẩy phải không ngừng lùi lại, vẫn dũng cảm cậu ta chằm chằm.
Trong khi những đứa con trai khác đứng ngoài thấy thì lại tụ tập lại, không phải để hòa giải, mà là đứng hết về phía cậu bé cao và ùa nhau châm chọc Tô Vân Châu.
Tôi không chịu nổi nữa, đây không phải là bắt nạt trẻ em sao.
Tôi vừa đi tới vừa hét: "Các cậu đang gì , muốn đánh nhau à?"
Họ đồng loạt tôi.
Cậu bé cao còn : "Em , đừng lo chuyện bao đồng."
Nghe tôi càng thấy thêm hăng hái, đánh đòn phủ đầu trước: "Các cậu lớp 334 đúng không? Mẹ tôi là giáo Triệu, các cậu có biết không?"
Nghe thấy tên mẹ tôi, có vài thằng bé bắt đầu thì thầm với nhau: "Hình như con nhỏ này là con của Triệu Dạ Xoa.”
Thấy thế, tôi chống nạnh, thể hiện uy quyền của mẹ mình: " Các cậu không đi thì tôi sẽ với mẹ, cho mỗi người các cậu viết bản kiểm điểm 3000 chữ.”
Tôi vừa dứt lời, cả nhóm con trai bao gồm cả thằng bé cao, chạy tán loạn hết.
Bọn nó không dám quay đầu lại, như thể sợ tôi nhớ mặt mình .
Tô Vân Châu cũng đột nhiên kỳ quái che mặt, muốn bỏ chạy.
Tôi lập tức chắn trước mặt cậu ta, nghiêm túc : “Tôi đã giúp cậu, mà cậu còn chưa cảm ơn nữa đấy."
Mặt Tô Vân Châu lại ửng đỏ, trừng to mắt tôi, giống như một mèo hoảng sợ.
Cậu ta liên tục lục lọi trong túi, năng ấp úng: “Nếu không phải... Lúc nào mẹ cậu cũng bắt tôi viết kiểm điểm, Tôi... Không thể ngủ sớm, tôi đã không... Không lùn như này.”
Tôi không nhịn bật , không khỏi muốn xoa xoa đầu cậu ta. Tóc cậu ta dựng đứng cao như , chắc không phải là để tăng chiều cao đâu nhỉ.
Tôi nghiêm túc : “Cái này thì không thể trách mẹ tôi , nếu cậu hoàn thành bài tập đúng hạn, không vi phạm quy định, mẹ tôi cũng sẽ không cậu. Hơn nữa, chiều cao là vấn đề di truyền. Điều này còn phải xem ba cậu cao bao nhiêu.”
Sau khi tôi xong, đôi mắt cậu ta như có giọt nước long lanh đảo quanh.
Tôi lập tức mềm lòng, vỗ vai cậu ta an ủi: “Cậu xem, thầy của Jordan là Timmy Bogues cao có 1m60 vẫn thi đấu NBA mà.”
Sau đó chúng tôi còn gặp gỡ vài lần, tôi đã quên sạch, bao gồm cả nguồn gốc của bức ảnh chụp chung.
Lúc này, từ phòng khách truyền đến tiếng mẹ tôi gọi tôi ra ăn tối.
Tôi đáp một tiếng, rồi cất album lại.
Nói thật lúc đó tôi có rất nhiều bè, cũng rất tập trung vào việc học, nên đối với tôi, có lẽ Tô Vân Châu chỉ là một học có vài lần gặp mặt, không để lại nhiều dấu ấn trong ký ức của tôi.
Nhưng có thể xác định , chắc chắn tôi và mẹ mình đã để lại cho cậu ta bóng ma tâm lý không nhỏ.
Trong bữa cơm, tôi với mẹ: “Mẹ, mẹ biết không, hồi đó hầu hết mọi người trong lớp đều rất sợ mẹ.” Đặc biệt là Tô Vân Châu.
Mẹ tôi ngạc nhiên tôi, liên tục phủ nhận: “Không thể nào, hồi đó mẹ là giáo viên dễ tính nhất cả khối đấy. Không tin con hỏi cậu dì nhỏ của con xem.”
Dì nhỏ không thèm lên đã phụ họa: "Đúng , mẹ con vừa đảm đang vừa dịu dàng.”
Thôi rồi, tôi ngậm miệng, tiếp tục ăn.
Nhưng tâm trạng tôi lại rất vui vẻ, Tô Vân Châu quả là con trai dậy thì khác hẳn, tính cách vẫn không thay đổi một chút nào.
Tôi nghĩ rồi bật .
Ngày hôm sau đi , tôi cố chậm chạp, vài phút cuối mới lên thang máy.
Trời không phụ lòng người, tôi đã đợi Tô Vân Châu và bước vào thang máy cùng ta.
Khi thấy tôi, ta cố ý ho vài tiếng, ra hiệu cho tôi đồng hồ.
Tôi đẩy tay ta ra, bình tĩnh thẳng vào mắt ta.
Anh ta hơi hoảng hốt, tôi như thấy lại Tô Vân Phi của nhiều năm về trước.
Khi ta chuẩn bị mở miệng đe dọa tôi, tôi đã dùng lời chặn miệng ta lại.
Tôi : “Tô Vân Phi, lâu rồi không gặp.”
“Ding”, cửa thang máy mở ra.
Tôi để lại Tô Vân Châu mặt mày ngơ ngác, tròn xoe mắt, mà đi về phía bàn việc của mình.
Tan , tôi ngồi vào xe của Tô Vân Châu, lái về nhà ta.
Dọc đường tôi vui vẻ hát lên, ta lại có vẻ mặt đăm chiêu, thỉnh thoảng trộm qua gương chiếu hậu.
Anh ta như đang suy nghĩ muốn gì đó dọa dẫm tôi, cuối cùng lại cũng không gì.
Tôi quyết định vỡ bầu không khí căng thẳng, một câu: “Tổng giám đốc, 3000 chữ kiểm điểm cũng không ảnh hưởng đến chiều cao của cậu nhỉ.”
Thấy mặt ta bỗng nhiên tối sầm lại, tôi định thêm một câu khác.
“Tổng giám đốc, có phải cậu đổi tên thành Tô Vân Châu vì không muốn bay lên bắt bóng không?”
Anh ta đột ngột quay lại, chằm chằm vào tôi với ánh mắt quái dị chưa từng thấy.
Tôi lập tức ngậm miệng lại.
“Tổng giám đốc, lo lái xe cẩn thận, ý an toàn kìa.” Tôi tươi, rồi im lặng không gì nữa.
Im lặng một lúc lâu, Tô Vân Châu mới lên tiếng: “Em phát hiện ra từ lúc nào?”
Tôi đang mơ màng ra ngoài cửa sổ, lập tức lấy lại tinh thần.
“Chính là bức ảnh chụp chung trên bàn cậu.”
Câu của Tô Vân Châu nhắc nhở tôi, tôi truy hỏi: "Chúng ta chụp ảnh chung lúc nào ?"
Tôi vừa dứt lời, mặt ta lại tối sầm, trong mắt còn thoáng vẻ tức giận.
Tôi vội giải thích: “Tôi hơi não cá vàng, thường chân trước chân sau quên luôn, haha.”
Nói xong, tôi lại khan hai tiếng.
Anh ta nghe tôi , thở dài một hơi, với giọng điệu tự giễu tôi chưa từng nghe thấy: "Chắc là vì của em nhiều quá, trước khi tốt nghiệp còn phải xếp hàng để chụp ảnh chung với em."
Bạn thấy sao?