06
Rõ ràng là Tô Vân Châu đã bị tôi dọa, nụ châm biếm hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lúng túng và khó chịu không thể giấu giếm.
Trên mặt ta thậm chí còn hiện lên một chút đỏ kỳ lạ.
Tôi càng nghĩ càng tức, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Tôi đột ngột đứng dậy, vì ngồi lâu chân đột nhiên chuột rút, cả người lao về phía đầu giường.
Tôi nhắm mắt lại, lại ngã vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ.
Thật kỳ lạ, thế mà Tô Vân Châu lại đỡ tôi.
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi chồm hổm trên người ta, môi tôi vừa vặn chạm vào tóc ta.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, còn Tô Vân Châu thì cũng hiếm khi đỏ bừng mặt, ngẩn ra như phỗng.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy Tô Vân Châu rất quen.
Đúng lúc tôi ngồi ở vị trí đối diện với bàn máy tính của ta, tôi bị một khung ảnh trên bàn thu hút, là hình của một cậu bé nhỏ gầy và một bé cao lớn.
Sao bé kia giống mình hồi nhỏ quá, tôi không khỏi thò đầu ra .
Còn dường như Tô Vân Châu cũng phát hiện ra tôi đang gì, đột nhiên nhấc tôi lên đặt xuống đất.
Rồi ta đứng thẳng trước mặt tôi, vừa vặn chắn trước bàn học.
Tôi còn muốn nghiêng người sang bên để xem xét, ta đã ra lệnh đuổi khách.
“Trương Tử Mạch, còn mười lăm phút nữa là em muộn rồi.” Vừa nghe xong câu của Tô Vân Châu, tôi lao ra khỏi phòng như phản xạ có điều kiện.
Bạch Nguyệt Quang trên ban công vẫn nằm ở chỗ cũ, kêu lên hai tiếng với tôi, không có vẻ gì là bất thường.
Tôi nhanh chóng cầm điện thoại và túi xách chạy ra ngoài.
Khi đến công ty, tôi gặp một vài đồng nghiệp ở khu vực chấm công, bao gồm cả người thường đến sớm như Chu Lộ cũng đến muộn vài phút.
Mọi người đều mặt mày ủ rũ, nhau.
Tôi buột miệng : “Yên tâm, hôm nay sếp cũng đến muộn. Bây giờ ta vẫn chưa tới đâu.”
Nghe xong, mọi người lập tức chuyển từ không khí u ám sang vui vẻ, đi vào trong.
Nhưng đi vài bước, bọn họ lại quay lại tôi, đồng thanh hỏi: “Sao biết?”
Tôi ngượng ngùng, bắt đầu bừa: “Trên đường đi tôi cờ thấy xe của ta bị hỏng.”
Đến 10 giờ sáng, Tô Vân Châu vẫn chưa đến, tôi không khỏi lo lắng cho ta.
Không lẽ ta nghĩ tôi đã nhục mình, bất chợt nghĩ quẩn mà nhảy lầu tự sát? Hoặc lơ đãng vì chuyện này mà bị tai nạn trên đường đi ?
Chu Lộ kéo ghế lại gần, thì thầm: “Cậu có gì xấu không? Chuyện gì liên quan đến Tô Bóc Lột à?”
Tôi dừng tay gõ bàn phím lại, cảm thấy rất chột dạ: "Không có gì cả.”
Tôi mà không dám ấy.
Chu Lộ cảnh giác quanh một lượt, bỗng nhiên ghé sát tai tôi, suy nghĩ một câu mát như trời thu Hà Nội: "Có phải cậu ta rồi không?”
Biểu cảm của ấy nghiêm túc hơn cả lúc Conan xác nhận hung thủ.
“Sao cậu lại nghĩ như ?” Tôi quay sang Chu Lộ với vẻ mặt sao tôi có thể Tô Bóc Lột .
Cô ấy chống cằm bắt đầu phân tích: “Hôm qua cậu là sẽ đến nhà Tô Vân Châu chăm sóc mèo còn gì? Rồi mình chờ cả đêm mà cậu không thèm nấu xói với mình câu nào, cũng không trả lời tin nhắn luôn.”
“Rồi hôm nay khi đến, cậu lại có vẻ bất an không tập trung. Khi cậu nhắc đến việc xe của Tô Vân Châu bị hỏng, ánh mắt lại lén quanh…” Chu Lộ rồi bỗng dừng lại, đánh giá tôi từ đầu đến chân, đầy ẩn ý: “Hôm qua cậu cũng mặc bộ đồ này, còn có một chiếc áo khoác. Mà nhiệt độ hôm nay còn thấp hơn hôm qua, cậu lại không mặc áo khoác.”
Haizza, tôi thầm kêu khổ, tôi quên áo khoác ở nhà Tô Vân Châu rồi.
Nếu ta gặp chuyện, tôi sẽ là nghi phạm số một.
Không đúng, sao tôi lại bị Chu Lộ dắt vào huống này như dắt bò ?
Thấy tôi hoảng hốt, biểu cảm của Chu Lộ bỗng nhiên rất phấn khích, ấy tiếp tục : “Điều quan trọng là, màn hình máy tính của cậu đã tiết lộ sự thật tội ác của cậu.”
Tôi theo ánh mắt của ấy, ở phần cuối tài liệu, tôi vô thức gõ “Nếu Tô Vân Châu chết thì phải sao”, phía sau còn theo sau một đoạn kinh cầu siêu.
Tôi giật mình vội vàng xóa đi.
Lúc này, âm thanh của Tiểu Lý và những người khác vang lên.
“Giám đốc, cuối cùng cũng đến.”
Tôi nghe thấy tiếng giày da quen thuộc của Tô Vân Châu từ xa tiến lại gần, cuối cùng trái tim bất an của tôi cũng thả lỏng.
Anh ta vẫn còn sống.
Nhưng không biết ai lại thêm một câu: "Tiểu Mạch thấy xe của bị hỏng, chúng tôi còn lo lắng muốn ddi đón . Chỉ là không gọi điện thoại không biết ở đâu.”
Tôi thấy ánh mắt u ám của Tô Vân Châu hướng về phía mình.
Tôi lặng lẽ cúi đầu.
“Đúng là xe bị hỏng.” Tô Vân Châu cố nhấn mạnh từng chữ.
Cả ngày hôm nay đều bình an vô sự, Tô Vân Châu cũng không khó dễ cho tôi, tôi lại cảm thấy không yên tâm.
Sau giờ , tôi cố ở lại ra về cuối cùng.
Trước khi Chu Lộ đi, ấy đầy ẩn ý và tôi với ánh mắt tiếp tục cố gắng nhé: “Ông chủ này khó nhỉ.”
Tôi quyết tâm đi vào văn phòng của Tô Vân Châu, giữa chúng tôi là một khoảng lặng.
Tôi lên tiếng trước: “Giám đốc, có mang áo khoác của tôi đến không?”
Anh ta trở lại vẻ mặt lạnh như tiền, bình thản : “Không thấy áo nào cả. Hôm nay em tự đến lấy đi.”
Tôi há hốc mồm không dám tin.
Sau khi xảy ra chuyện đó mà Tô Vân Châu vẫn dám bảo tôi đến nhà.
Hình như ta đã thấu hiểu suy nghĩ của tôi. Tô Vân Châu khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu nghiêm túc lại mang chút nét giễu cợt: “Vừa hay tôi có thể tận mắt chứng kiến xem em biến thành mèo như thế nào.”
“Không .” Tôi cương quyết từ chối.
Nhưng ánh mắt của Tô Vân Châu bỗng nguy hiểm híp lại, dáng vẻ như nghi ngờ tôi có tật giật mình.
Vì tôi nhanh chóng giải thích: “Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, tan tôi phải về nhà tổ chức sinh nhật cho bà.”
“Vậy thì , nếu đã là sinh nhật của giáo thì để hôm khác đi.” Anh ta nghe tôi xong thì không tiếp tục điều tra, mà đồng ý rất dễ dàng.
Khi rời khỏi công ty, tôi mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cô giáo?
Sao Tô Vân Châu biết mẹ tôi đã từng là giáo viên.
Dù tôi đã viết nghề nghiệp của phụ huynh trong lý lịch cá nhân, ta cũng không thể gọi bon mồm như .
Khi tôi mang bánh sinh nhật và quà trở về nhà, bố mẹ vẫn đang chuẩn bị bữa tối, trong phòng khách đã có dì tôi và một vài của mẹ tới.
Tôi chào hỏi một tiếng rồi đi vào bếp.
Bạn thấy sao?