Được Như Ước Nguyện – Chương 5

05

 

Trên bầu trời vũ trụ bao , Phật Tổ đang hát, tôi bao bọc trong một quả bóng bông bay lên, hỏi Phật Tổ: “Sao ước nguyện của con vẫn chưa thành hiện thực?”

 

Phật Tổ tôi bằng ánh mắt đầy thương dành cho người trần, nụ của ngài vẫn tươi tắn, nhẹ nhàng ngâm nga: “Con thấy đó, con đã toại nguyện.”

 

Lần này không bị đánh thức, tôi như tiếp thêm sức mạnh, hùng hổ bước vào phòng của Tô Vân Châu.

 

Thấy ta nằm nghiêng trên giường, ung dung thoải mái xem video, tôi không thể kiềm chế cơn giận.

 

Mang theo sự không hài lòng của cả công ty đối với Tô Vân Châu và cơn tức giận đã dồn nén bấy lâu, tôi nâng chân lên và đá mạnh vào mặt ta.

 

Một chân, hai chân, ba chân, biểu cảm của ta hơi ngỡ ngàng, vội vàng che mặt lại.

 

Tôi lại nhân lúc Tô Vân Châu không đề phòng, đá liên tiếp vào bụng ta.

 

“Ui da!” Anh ta kêu lên hai tiếng, bỗng chốc ôm tôi vào lòng.

 

Mùi hương nam tính mạnh mẽ khiến tôi khó thở.

 

Tôi vùng vẫy nghe thấy ta nhẹ nhàng an ủi: “Bạch Nguyệt Quang, đừng nghịch.”

 

Tôi mắng Tô Vân Châu to đầu chỉ phát ra tiếng mèo kêu, tôi đã bị Bạch Nguyệt Quang chiếm xác ư? Hay tôi đã chiếm xác Bạch Nguyệt Quang?

 

Không đúng, đây chỉ là một giấc mơ.

 

Tôi thấy nụ trên gương mặt lạnh lùng của Tô Vân Châu ngày càng đậm, toàn thân tôi nổi da gà.

 

Tôi không thể tin mình lại có một cơn ác mộng đáng ghê tởm như .

 

Một tay Tô Vân Châu xoa đầu tôi, tay kia nắm cằm tôi.

 

Cảm giác tê tê ập đến.

 

Thì cũng cũng phê phê… Không , kể cả trong giấc mơ, lý trí còn sót lại của tôi vẫn chiếm ưu thế.

 

Tôi lại bắt đầu vùng vẫy muốn nhảy ra ngoài, ta nhanh chóng lật tôi lại, xoa bụng tôi.

 

Cổ họng tôi không nhịn phát ra tiếng kêu gừ gừ, mí mắt cũng ngày càng nặng.

 

Tôi lại không tự chủ nằm trong lòng Tô Vân Châu, bắt đầu chậm rãi không kiểm soát mà đạp chân lên người ta.

 

Từng cú đạp đạp lên cơ bụng và ngực Tô Vân Châu, ta cũng rất thoải mái mà nằm xuống, tận hưởng dịch vụ massage của tôi.

 

Mí mắt tôi ngày càng nặng, ta cũng từ từ nhắm mắt lại.

 

Tôi mơ màng cảm thấy trong phòng có tiếng thở của đàn ông, thỉnh thoảng nặng nề, thỉnh thoảng nhẹ nhàng.

 

Mà không hiểu sao hôm nay chiếc giường cứng đến lạ, vừa nóng vừa cứng mà còn gồ ghề mặt tôi đau.

 

Khó chịu vô cùng.

 

Tôi đưa tay sờ, cái này là gì mà vừa cứng vừa mềm, lại rất có hình thù. Tôi bóp một cái thì nó còn đậy hai cái.

 

Tôi lại sờ xuống, mềm mềm ướt ướt, càng sờ càng thấy sai sai.

 

Tôi bỗng mở mắt, ba hồn sáu phách suýt bay mất, hóa ra chỗ tôi vừa sờ là mũi và miệng của Tô Vân Châu.

 

Lúc này, não tôi đã bay ra ngoài chín tầng mây, mất khả năng suy nghĩ, cơ thể lại tự muốn chạy trốn.

 

Kết quả là eo tôi bị cánh tay rắn chắc của Tô Vân Châu khóa chặt không thể đậy.

 

Bấy giờ tôi mới rõ ràng nhận ra mình đang nằm trên người ta.

 

ta đang ôm tôi.

 

Mí mắt Tô Vân Châu cũng nhẹ nhàng run rẩy, ta sắp tỉnh dậy.

 

Tôi bỗng nhớ lại câu của Phật Tổ tối qua, lại nhớ đến nụ của ta khi rời đi.

 

Tôi chợt rùng mình, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là đạp Tô Vân Châu dưới chân?

 

Cứu tôi với!

 

“Vì em thơ, vì em mà ngừng lại, vì em mà những điều tưởng như không thể.” Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên bên ngoài phòng ngủ.

 

Lúc này, Tô Vân Châu cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, đột ngột mở bừng mắt.

 

Chúng tôi cứ thế nhau trong khoảng nửa phút, rồi lại nhắm mắt giả vờ ngủ, cuối cùng không thể lừa dối bản thân, lại mở mắt ra.

 

Anh ta nhanh chóng lên, nhảy bắn ra bên giường.

 

“Sao em lại ở trên giường của tôi?”

 

Tô Vân Châu vừa chất vấn vừa kiểm tra lại quần áo của mình.

 

Hiện giờ, đầu óc tôi đã từ cõi mây mù trở về thực tại.

 

Tôi cũng xuống cơ thể mình, quần áo vẫn nguyên vẹn.

 

Tôi không khỏi cảm ơn Phật Tổ đã không thiết lập cho tôi một huống quần áo biến mất sau khi biến thành mèo, nhờ tôi mới có thể giữ sự trong sạch.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối qua.

 

Tất nhiên là bỏ qua chuyện tôi đã ước điều gì và việc múa may quay cuồng sau lưng Tô Vân Châu mà khuỵu gối tự khổ mình.

 

Anh ta lắng nghe câu chuyện của tôi, ngừng lại những hành ngượng ngùng, ánh mắt lại ngày càng nghiêm trọng.

 

“Tôi uống nước của mới bị ngất.” Tôi vừa xong câu này, thì đã nhận ánh mắt dò xét đầu tiên của Tô Vân Châu.

 

Anh ta : “Em nghi ngờ tôi bỏ thuốc vào nước cho em?”

 

Tôi lắc đầu như trống bỏi: "Tổng giám đốc, sao có thể là người như . Anh là một người chính nhân quân tử, thuần khiết như ngọc.”

 

Tôi thấy sắc mặt của ta hơi dịu lại, rồi tiếp tục : “Cuối cùng, khi thấy ánh mắt của Bạch Nguyệt phát ra ánh sáng xanh, tôi đã ngất đi, rồi…”

 

Tô Vân Châu tiếp nhận câu của tôi, bắt đầu vòng dò xét thứ hai.

 

Ánh mắt ta sắc bén, lời khiến tôi bất ngờ: “Tiếp theo, em đã nhân cơ hội đó chạy vào giường của tôi.”

 

Tôi lại lắc đầu mạnh, gần như cho mình bị chấn thương não.

 

“Tôi hoàn toàn không kiểm soát mà chạy vào, như đang mộng du.”

 

Tôi , khi chạm phải ánh mắt sắc bén của Tô Vân Châu, không khỏi bắt đầu tránh né.

 

Dù sao tôi cũng có ý thức chủ quan đi vào đây sau khi biến thành mèo.

 

“À thế à? Em nghĩ tôi sẽ tin điều đó sao?” Tô Vân Châu đột nhiên . Như thể ta đã kiên nhẫn nghe tôi bịa ra cả một câu chuyện, lại dễ dàng có thể vạch trần lời dối của tôi.

 

Tôi lập tức tức giận, không quan tâm đến việc Tô Vân Châu là cấp trên của mình.

 

Dồn hết thù hận mới cũ đối với ta, tôi hét lên: “Người đã khiến tôi phải đến đây cho mèo ăn vào giữa đêm là , người đã khiến tôi vô cớ biến thành mèo cũng là , cuối cùng người ôm tôi ngủ chết sống cũng là . Bây giờ lại ở đây suy đoán ác ý về một nạn nhân như tôi, tôi có ý đồ gì ?” Nói đến đoạn cuối, tôi cảm thấy hơi tủi thân, giọng kìm run rẩy.

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...