03
Nói xong, ta trợn tròn mắt tôi, dán vào góc thang máy giống như tôi sáng nay.
Trong lòng tôi chợt cảm nhận sự thoải mái khi vòng đời phong thủy thay đổi.
“Ông chủ, sao , có gì đáng sợ đâu, nên cảm thấy vui mừng chứ.” Tôi với vẻ mặt đầy chân thành.
Không phải các ông chủ đều bóc lột nhân viên như sao, đến mức muốn lột da, rút gân, bào hết linh hồn. Cho đến khi sức lực và thể lực bị ép kiệt thì bọn họ thành thịt khô bán theo cân, lại còn một câu khô không đáng giá.
Tôi thấy Tô Vân Châu tức giận tôi một cái, cơn giận cũng khiến ta nhanh chóng tìm lại một chút lý trí.
Anh ta khinh thường phản bác tôi: “Chỉ là thang máy hỏng thôi mà, còn muốn dọa tôi à.”
Tôi nịnh nọt: "Chỉ chút thôi mà, khuấy không khí chút. Tôi thấy bình thường sếp cũng rất hài hước ấy! Chắc không phải không biết .” Ví dụ như việc bắt nhân viên đến muộn viết 5000 chữ kiểm điểm chẳng hạn.
Nghe , Tô Vân Châu không chút nghi ngờ mà khóe miệng hơi nhếch lên, như thể thừa nhận lời khen của tôi.
Anh ta như đang trả lời tôi lại như đang lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng hình tượng của mình trong lòng các là người trưởng thành chững chạc chứ.”
Tôi không kiềm chế mà lườm Tô Vân Châu một cái. May mà ta đang đắm chìm trong hình tượng trưởng thành, điềm đạm và có chút hài hước của mình, không có thời gian ý đến tôi.
Đợi một hồi lâu, sao vẫn chưa đến tầng một.
Chúng tôi đồng loạt về phía thang máy, ấy dà, thì ra quên ấn nút.
Tôi đứng gần nút thang máy ngượng, vội ấn số 1.
Khi màn hình thang máy nhanh chóng di chuyển xuống, chúng tôi bắt đầu tự xem điện thoại.
Bên trong thang máy lại yên tĩnh trở lại.
Một tiếng "ding " vang lên, thang máy dừng lại ở tầng 12, bên ngoài đặt một chiếc thùng rác, người thì không thấy đâu.
Khi cửa thang máy tự khép lại, bỗng nhiên có một khô gầy chặn lại, tôi và Tô Vân Châu đồng thời bị dọa giật mình.
Nhưng một bà cụ nhanh chóng xuất hiện trước mắt chúng tôi, chính là bà lão sáng nay đã ấn nút thang máy cho tôi.
Bà ấy chúng tôi với vẻ hiền từ và rất thân thiện : “Hẹn hò à, tôi đi chuyến sau không phiền.”
Còn chưa kịp để chúng tôi phủ nhận, bà ấy ấn nút bên ngoài đã giúp chúng tôi.
Tôi ngượng ngùng ông chủ, : “Sếp đừng để ý, người già thường hay hoa mắt.”
Tô Vân Châu không quan tâm, tiếp tục xem điện thoại.
Thang máy lại tiếp tục đi xuống, chúng tôi đến tầng 1 một đường bình yên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước ra khỏi thang máy. Cuối cùng không phải ở trong không gian kín với ông chủ nữa.
Mà dường như Tô Vân Châu nhất định phải so với tôi xem chân ai dài hơn, ta chỉ cần ba bước đã đi trước tôi.
Tôi cảm giác như ta còn đắc ý lắc mông hai cái.
Trong lòng nghĩ, tôi người này không bình thường như tôi tưởng.
“Meo, meo” không biết từ đâu phát ra hai tiếng mèo kêu thảm thiết, vừa rồi Tô Vân Châu còn oai phong lẫm liệt bỗng sợ hãi lùi lại hai bước.
Tôi không kịp phản ứng đã đâm thẳng vào lưng ta.
"Ui da." Tôi đau đớn ôm mũi.
Lòng tôi lại nhen nhóm ý định giẫm chết ta.
"Ông chủ, đây là mèo mà! Khu phố nào mà chẳng có mèo hoang."
Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận, đi an ủi Tô Vân Châu, tôi chỉ sợ lại có hành gì đó tôi bị thương.
Tô Vân Châu vừa gật đầu đáp "Tôi biết, tôi biết" vừa đứng yên tại chỗ, không dám đậy.
Anh ta còn chỉ vào góc sô pha tối tăm bên trái đại sảnh, bảo tôi đến xem thử.
Tôi yên lặng giơ nắm lên, tức giận mở đèn pin trên điện thoại.
Tôi đi tới quanh, cuối cùng tìm thấy một con mèo trắng lông dài ở góc sau sô pha.
"Thật sự là một con mèo!" Tôi vui mừng vẫy vẫy đèn pin về phía Tô Vân Châu, bảo ta lại gần.
Cảm giác khó chịu trước đó của tôi đã bị mèo dễ thương trước mắt tan biến.
Dáng vẻ đáng thương này thật sự kích thích lòng bảo vệ của con người.
Tôi chiếu đèn pin vào một chân của nó, thấy rụng một mảng lông nhỏ, có vết máu đỏ, rõ ràng là bị thương.
Tô Vân Châu cũng ngồi xổm bên cạnh tôi, mèo cuộn tròn lại, không ngừng kêu như muốn đuổi chúng tôi đi.
Trong giây phút đó, gương mặt lạnh lùng của ta đã bị tan chảy.
Tô Vân Châu trực tiếp dùng tay bắt mèo, tôi hoảng hốt, vừa định rằng như sẽ kích thích mèo tấn công, thì ta đã ôm mèo vào lòng một cách thuận lợi.
Thật kỳ lạ, mèo chỉ vùng vẫy hai cái rồi đã nằm gọn trong tay ta.
Tôi ngẩn người, không biết là mèo quá mức hiền lành ngoan ngoãn hay Tô Vân Châu có khí thế quá mạnh cho nó sợ hãi.
Tôi vẫn giơ đèn pin chiếu về phía ta và mèo. Anh ta nhàn nhã vuốt ve lông mèo, nó nhẹ nhàng kêu hai tiếng, có vẻ rất thoải mái.
Vậy mà tôi còn mơ hồ cảm thấy ta là một người dịu dàng.
"Cô đứng ở đây gì , chờ tôi đưa về sao?" Tô Vân Châu đột nhiên nghiêm giọng tôi giật mình.
Có lẽ là phát hiện tôi đang lén mình, trên mặt ta bỗng hiện lên một biểu cảm rất kỳ quái.
Người này quả là sáng nắng chiều mưa, tôi lời tạm biệt sếp, rồi chạy đi không quay đầu lại.
Lại một lần nữa ở trên đỉnh núi mây mù, tôi cưỡi xe điện nhỏ đuổi theo Phật Tổ.
Tôi hỏi: "Không phải con như ý nguyện sao ạ? Sao con vẫn chưa thể đạp Tô Vân Châu dưới chân?"
Phật Tổ chỉ nhẹ, vẫy tay với tôi. "Con đừng vội, ta con đừng gấp, con người việc không nên quá hấp tấp."
"Ta đang sắp xếp cho con đây. Vì em thơ, vì em mà ngừng lại*." Giọng trầm bổng của Phật Tổ trong giấc mơ bỗng bị tiếng chuông điện thoại thực tại cắt ngang.
(*) Bài hát Vì Em Làm Thơ - Ngô Khắc Quần | 为你写诗 - 吴克郡
Tôi mở to mắt, lau một giọt nước mắt chua xót, hôm nay lại là một ngày mới.
Bạn thấy sao?