02
Tôi gật đầu mạnh, ra hiệu đã để bản kiểm điểm đã để trên bàn của ta, có thể xem sau.
Thế Tô Vân Châu lại thẳng tay cầm bản kiểm điểm của tôi lên, mở ra trước mặt tôi, trái tim tôi bắt đầu đập loạn.
Anh ta một chút rồi đột nhiên nhíu mày, tôi cảm thấy nặng lòng khi nghe ta hỏi sao giấy lại nhăn như ?
Tôi đáp, vì sếp đã từng viết gì cũng phải có sáng tạo, vì tôi đã dốc hết tâm huyết. Tôi gấp bản kiểm điểm thành hình hạc giấy, rồi mở ra viết lại cho sáng tạo hơn.
Tôi mở to mắt hươu vượn, Tô Bóc Lột lại bất ngờ tôi với ánh mắt vui mừng.
Anh ta tiếp tục đọc thêm, tôi không thể nhịn nữa, vội vàng : "Sếp, tối nay có buổi họp lớp, bè tôi đã đợi tôi lâu rồi, tôi có thể đi trước không?"
Tô Vân Châu nghe xong lại nhíu mày, đặt bản kiểm điểm sang một bên, hỏi tôi: "Có phải là buổi họp lớp trung học không?"
Tôi lắc đầu, là buổi họp lớp tiểu học.
Nghe , Tô Vân Châu có vẻ hứng thú, đan chéo hai tay, đặt trên mặt bàn.
Anh ta tiếp tục hỏi: "Thời tiểu học của có vui không, quan hệ với bè và thầy có hòa hợp không?"
Câu hỏi bất ngờ của Tô Vân Châu khiến tôi không biết phải sao.
Anh ta đang thử thách khả năng giao tiếp của tôi sao? Hay là ta lo lắng tôi có quá nhiều mối quan hệ sẽ ảnh hưởng đến công việc?
Tôi vào mắt sếp, bắt đầu lựa lời mà : "Đúng , mối quan hệ cũng khá tốt, chỉ là bình thường thôi."
Tôi để ứng phó cũng là sự thật. Vì mẹ tôi từng là giáo viên dạy văn trong lớp, nên tự nhiên các trong lớp đối xử với tôi khá thân thiện, cũng chính vì lý do đó, họ luôn giữ khoảng cách nhất định với tôi.
Tô Vân Châu nghe xong, trong mắt như có dòng chảy ngầm, nghiêm túc đánh giá tôi một lúc lâu rồi : "Thế à, thì có vẻ không nhất thiết phải đi đâu!"
Tôi bắt đầu lo lắng, thầm nghĩ không ổn, có vẻ như tôi đã hiểu sai ý ta.
Tôi muốn xoay chuyển thế, vội vàng : "Cũng có những người tốt, bình thường khó có dịp gặp mặt.”
Nhưng Tô Vân Châu như thể không nghe thấy, đột nhiên rơi vào trầm tư.
Khi tôi vừa định thúc giục ta, ta lại như đang tự với mình, thốt ra một câu kỳ lạ: “Mối quan hệ của chúng ta cũng không tốt.”
Tôi “Hả” một tiếng muốn hỏi Tô Vân Châu có ỳ gì. Nhưng ta bỗng nhiên nổi giận, sắp xếp mọi thứ cho tôi, : "Tiểu Mạch, tôi đã từ lâu rồi, đừng tham gia những hoạt xã hội không cần thiết."
Rồi trong đôi mắt mở to như đồng xu của tôi, Tô Vân Châu ra lệnh: "Rót hai ly cà phê, đợi một tiếng rồi cùng tan ."
Trong lòng tôi tức giận không thể chịu nổi, chỉ có thể kiềm chế cảm rót cho ta hai ly cà phê.
Tôi ủ rũ đặt cà phê lên bàn, vừa định rời khỏi văn phòng của Tô Vân Châu, ta lại gọi tôi lại, đẩy một ly cà phê về phía tôi : "Ngồi đây uống đi."
Tôi ngạc nhiên ngồi xuống, ánh mắt Tô Vân Châu lại quay về màn hình.
Anh ta tiếp tục phát video, âm thanh thở hổn hển của người phụ nữ Nhật Bản lại vang lên.
Tôi giật mình, lại nhớ đến những câu kỳ lạ mà Tô Vân Châu đã hôm nay, bao gồm cả việc ta ám chỉ bảo tôi đợi mình tan cùng.
Những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí tôi ngay lập tức bắt đầu dâng lên, như sóng biển cuộn trào không ngừng.
Sẽ không phải là, sẽ không phải là, Tô Vân Châu định quyến rũ tôi chứ?
Trong lòng tôi có một tiếng điên cuồng cảnh báo. Tôi vội vàng cầm điện thoại định nhắn tin cho đến đón mình.
Nhưng khi màn hình điện thoại phản chiếu gương mặt tôi, tôi lại giật mình.
Mái tóc rối bời khô cứng, đôi mắt vô hồn, gương mặt bóng nhẫy đầy dầu.
Tôi sang phía đối diện, người mặc vest chỉnh tề, làn da trắng trẻo, đường nét tinh tế là Tô Vân Châu, cảm giác sợ hãi và bất an vừa dâng lên lại biến mất.
Không thể nào, khẩu vị của ta không thể nặng đến mức đó.
Tôi vừa nghĩ vừa nhập từ khóa vào thanh tìm kiếm, từng tin tức nhảy ra khiến tôi choáng váng.
Nào là thanh niên đẹp trai hơn 20 tuổi hấp diêm bà già 69 tuổi, còn có những đam mê bệnh hoạn như ấm dâu, thích người xấu, thích người mập,… Trên đời này có những kẻ biến thái mà không thể tưởng tượng ra, không có gì mà họ không .
Tôi quyết định dừng lại những suy nghĩ tiêu cực, loại bỏ mọi khả năng nguy hiểm.
Tôi đột ngột đứng dậy, tràn ngập sự tức giận dành cho những nạn nhân. Nhưng do không giữ thăng bằng, nửa thân trên của tôi ngã xuống bàn, may mà tôi kịp thời dùng hai tay đỡ, cà phê mới không bị đổ.
Đầu tôi thẳng tắp hướng về phía máy tính của Tô Vân Châu.
À, không sao, hóa ra là thám tử lừng danh Conan. Còn là tập kinh dị đặc biệt.
Nhưng biểu cảm của tôi vẫn dừng lại ở vẻ mặt hung dữ của giây trước. Khi Tô Vân Châu thấy tôi thì đồng tử không tự chủ mà co lại, vẻ mặt hoảng sợ.
Anh ta run rẩy hỏi: "Cô cũng muốn xem sao?"
Tôi lập tức đổi sang nụ , lắc đầu ngồi trở lại. Nhưng Tô Vân Châu lại cẩn thận liếc tôi vài lần, vẻ mặt như thể phát hiện ra một kẻ biến thái.
Đột nhiên ta đóng máy tính lại, một câu "không xem nữa, đi thôi," rồi đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đôi chân dài của ta đi nhanh đến mức tôi hơi không theo kịp.
Lúc này tôi mới nhận ra, trên tầng lớn như của công ty chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Tôi thấy Tô Vân Châu đi nhanh về phía thang máy, trong lòng cũng khá thắc mắc.
Người trước đây bảo tôi đợi cùng là ta, giờ lại bỏ tôi mà đi nhanh như , lòng ông chủ thật khó đoán.
Nếu ta không muốn đợi tôi cùng, tôi chỉ cần đi xa một chút là , nghĩ nên tôi cũng chậm lại bước chân.
“Còn đứng đực ra gì, nhanh vào đi.” Tô Vân Châu vừa bước vào thang máy đã không kiên nhẫn thúc giục.
Tôi chỉ còn cách chạy vội vào theo.
Người này thật kỳ lạ.
Tôi ấn nút đóng cửa, thang máy từ từ khép lại.
Khi còn một khe hở, cánh cửa đột nhiên như cảm ứng gì đó, nhanh chóng bật mở.
Thang máy bị hỏng rồi sao?
Tôi lại ấn thêm hai lần nữa, cuối cùng mới đóng lại .
Tô Vân Châu lại cứ chằm chằm vào cửa, sắc mặt hơi khó coi, hóa ra Tô Bóc Lột cũng có mặt nhát gan như .
Tôi vội an ủi: “Có thể là những nhân viên đã hy sinh vì công việc ở đây, sống là người của công ty, chết cũng là ma của công ty.”
Bạn thấy sao?