01
“Mạch Mạch, mau dậy cho mẹ, trễ rồi kìa.” Mẹ kéo tôi từ giường xuống đất.
Tôi bừng tỉnh ngay lập tức, đồng hồ còn 10 phút nữa mới đến 8 giờ rưỡi, tôi hét lên một tiếng: “Á!”
Gòi xong, tôi bị muộn rồi.
Mặc dù công ty không tiền nếu đến muộn, có một quy định khủng khiếp hơn cả tiền là phải viết bản kiểm điểm 5000 chữ, không viết xong thì không cho về nhà.
Tôi mặc quần áo với tốc độ ánh sáng, bỏ qua khâu rửa mặt chải đầu, ăn sáng, mà chỉ nhảy lên taxi đến công ty.
Nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, tim tôi cũng bay ra ngoài từng giây từng phút.
Đến cổng công ty vẫn còn 3 phút, tôi bắt đầu chạy nước rút 100 mét.
Mới bước vài bước thì tôi nhận tin nhắn từ đồng nghiệp Chu Lộ gửi đến: “Chị em, mình đã điểm danh cho cậu rồi, hôm nay Tô Bóc Lột vẫn chưa lên.”
Tôi lập tức dừng bước, tâm trạng phấn chấn bắt đầu ngâm nga hát.
Nghĩ đến giấc mơ đẹp còn dang dở hôm qua, lòng tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Tôi quanh đại sảnh mà không thấy Tô Bóc Lột. Khi đến gần thang máy, tôi còn nhiệt giúp đỡ người khác, hỗ trợ lao công nhặt rác rơi.
Bà ấy cảm ơn rồi ấn nút thang máy cho tôi.
Khi tiếng “ding” vang lên, cửa thang máy mở ra, cơ thể tôi cứng đờ tại chỗ trong giây phút bước vào.
Tô Bóc Lột đang đứng bên trong với khuôn mặt lạnh tanh, tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Anh ta đồng hồ trên cổ tay, : “Còn 28 giây.”
Tôi lập tức bước vào, bấm nút đóng cửa lại. Sau đó, tôi cố nén biểu cảm khó coi hơn cả khóc, lễ phép mỉm với ta rồi lùi vào góc.
Tôi hồi hộp số tầng nhảy lên, áp lực trong không khí khiến tôi không khỏi run rẩy.
Nhưng ta lại đưa mặt lại gần, vẻ mặt nghiêm túc hỏi tôi: “Tôi ăn thịt người à? Cô đang run cái gì thế?”
Tôi gật đầu theo phản xạ rồi lại liều mạng lắc đầu.
Sau đó, tôi vô thức thoáng qua ta. Hôm nay ta mặc một bộ vest đen, càng tôn lên dáng người cao gầy. Chiều cao 1m87 của ta chỉ đứng im một chỗ cũng đã tạo áp lực cho người khác.
Tôi vô thức rụt cổ lại, lòng thầm mắng: sao mình có thể đè bẹp ta dưới chân chứ.
Nhưng thật, nếu chỉ khuôn mặt thôi, đôi mắt phượng dài hẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào đầy đặn, ta khá đẹp trai đấy chứ.
Tô Bóc Lột tên thật là Tô Vân Châu, là sếp của tôi, cũng là tổng giám đốc của công ty này. Anh ta trở về từ nước ngoài sau khi du học, nghe là con trai của chủ tịch, không hiểu vì sao lại đến chi nhánh công ty hẻo lánh này việc.
Theo lý mà , Tô Vân Châu còn trẻ, lại đẹp trai và giàu có, lẽ ra phải nhiều người quý.
Nhưng ta lạnh lùng, tính cách cứng nhắc, xử nhân viên không chút thương xót. Hơn nữa, các thủ đoạn của ta vừa nhiều vừa nhàm chán, vì , bất kể nam nữ già trẻ, mọi người trong công ty đều tránh xa ta như tránh dịch.
“Ding” âm thanh cắt ngang những suy nghĩ của tôi. Cửa thang máy vừa mở ra, tôi lao ra ngoài như bị lửa đốt ở mông.
Giọng của ta lạnh như băng theo sau, không có chút thương xót nào: "Đã quá 10 giây, tính là đến muộn. Tối nay phải viết 5000 chữ kiểm điểm nộp cho tôi trước 9 giờ tối."
Tôi như bị sét đánh, mặt mày xám như tro, tâm trạng tĩnh lặng như nước.
Khi tôi uể oải ngồi trở lại bàn việc, Chu Lộ không xa đó tôi với vẻ đã hiểu thấu mọi chuyện. Cô ấy ngang ngược : "Cậu chưa xem tin nhắn tiếp theo của mình à."
Tôi mở điện thoại, trong khung chat của Chu Lộ hiện lên dòng chữ: "Chắc chắn Tô Bóc Lột vẫn ở tầng một, chút nữa hãy lên."
Khó chệu vô cùng, tôi ấy với vẻ mặt dữ tợn. Tin nhắn không mất tiền thì cũng đừng nhắn tách ra nhiều tin chứ.
Vào lúc 5 giờ rưỡi chiều, mọi người xung quanh đều lần lượt thu dọn đồ đạc, vừa hát vừa bàn bạc xem tối nay sẽ đi ăn ở đâu.
Chỉ có tôi ngồi bất trên ghế, chăm vào bản kiểm điểm 500 chữ mà mình đã phải vắt óc cả buổi mới dặn ra .
Mắt tôi như sắp nổ tung, đau đớn không chịu nổi.
Tô Bóc Lột này thật sự người trong vô hình, không hổ danh là sinh viên ưu tú trở về từ nước ngoài.
Anh ta đã kết hợp tất cả những khuyết điểm của cả Đông và Tây, phát huy sự bóc lột của tư bản phương Tây và tính cứng nhắc của giáo dục thi cử phương Đông đến mức tối đa.
Việc viết một bản kiểm điểm tôi phát điên lên, có phải ta muốn ép chúng tôi phát điên để không phải trả lương không?
Tôi càng nghĩ càng tức, tờ giấy kiểm điểm trong tay bị tôi vò chặt thành một cục.
"Mạch Mạch, Trương Tử Mạch. Cậu phải tỉnh táo lại!" May mà Chu Lộ xuất hiện kịp thời ngăn tôi không tiếp tục hỏng tờ giấy.
Khi tay ấy đặt lên vai tôi, tôi như bừng tỉnh.
Sau đó, tôi nhanh chóng mở cục giấy ra và dàn phẳng lại.
"Cậu đúng là đần, còn phải nghĩ lâu như . Trên mạng có mẫu để sao chép, cứ viết đại khái cho xong là , ở phía sau chép chút kinh thư như Kinh Bát Nhã hay Kinh Địa Tạng gì đó." Chu Lộ vừa chỉ trích tôi, vừa truyền kinh nghiệm cho tôi.
Tôi đột nhiên nhớ đến giấc mơ tối qua, vỗ hai tay vào nhau, ánh mắt kiên định.
Đúng , tôi phải tích đức cho ông chủ của mình.
Tôi đã sao chép toàn bộ Kinh Thủ Lăng Nghiêm, Kinh Kim Cang, Kinh Địa Tạng và các loại kinh khác một cách cực kỳ thành tâm, không cẩn thận mà viết gần 6000 chữ.
Lúc này, trời đã tối đen, đồng hồ chỉ 7 giờ rưỡi.
Tôi duỗi thẳng các khớp ngón tay đã tê cứng, cầm cuốn kinh sám hối công đức viên mãn trong tay, đi về phía văn phòng giám đốc.
Qua cửa kính, tôi thấy sếp đang chống cằm, chăm vào màn hình máy tính. Tôi nghĩ thầm, tên bóc lột này cũng khá chăm chỉ đấy.
Tôi gõ cửa, sau một lúc lâu mới nghe thấy giọng trầm thấp từ bên trong: "Mời vào."
Tôi quyết đoán bước nhanh tới, đặt hai tờ giấy kiểm điểm lên bàn: "Sếp, tôi đã viết xong kiểm điểm, tôi có thể đi chưa?"
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng hét của phụ nữ Nhật Bản phát ra từ máy tính của Tô Vân Châu, còn kèm theo tiếng thở dốc.
Tôi giật mình, vội vàng cúi người muốn điều tra sự thực. Nhưng lúc đó ta đã tạm dừng video, ngẩng đầu tôi.
Tôi lập tức rụt đầu lại, ta nhíu mày, không thể tin nổi : "Mới nhanh như đã viết xong rồi à?"
Bạn thấy sao?