4.
Hôm sau, Tống Thừa Viễn thật sự đến.
Có lẽ sợ mất cây rụng tiền này.
Chưa kịp đặt vali xuống, hắn đã ôm bó hoa hồng đỏ rực tiến lại.
Nhìn vào ai cũng nghĩ hắn tôi tha thiết.
Nhưng tôi chỉ lạnh, dừng chân từ xa.
Đã dậy sớm bắt chuyến xe sớm nhất, hắn vẫn kiên quyết tới.
Ấy mà, khi thấy tôi đứng yên, hắn lập tức lên giọng chất vấn:
“Si Si, em có ý gì ? Anh nghe lời em đến gặp em, mà em lại đối xử với thế này sao?”
“Anh còn ghé tiệm hoa mua hoa cho em từ sáng sớm, nếu em không thích thì thôi đừng treo lơ lửng nữa!”
“Chúng ta chia tay cho xong!”
Tôi nhướng mày, nghe tiếng hắn oang oang thu hút không ít ánh .
Xung quanh vang lên những lời xì xào:
“Cô bé kia đúng là, đã không thích thì nên từ chối dứt khoát.”
“Chàng trai kia còn xách cả vali tới, mà nhận lại thái độ thế kia, đúng là lòng tốt chẳng báo đáp.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi, như thể tôi là kẻ tệ bạc.
Trong ánh mắt đắc ý của Tống Thừa Viễn, tôi bình thản mở miệng:
“Cậu không biết sao? Tôi bị dị ứng phấn hoa.”
Đúng lúc này, từ túi áo tôi rơi ra một lọ thuốc chống dị ứng.
Tôi cúi người nhặt lên, giơ lọ thuốc về phía Tống Thừa Viễn, nghiêng đầu hỏi:
“Chẳng lẽ cậu thật sự không biết?”
“Đem bó hoa to thế này tới, cậu định tôi à?”
Mỗi lần tôi thêm một câu, sắc mặt hắn lại trắng bệch thêm một phần.
Cuối cùng, Tống Thừa Viễn thẳng tay ném bó hoa vào thùng rác.
Hắn nhanh chóng bước tới trước mặt tôi, tôi thẳng thừng từ chối cái tác muốn ôm của hắn.
“Si Si, không biết thật mà…”
Một người thật sự để tâm đến sẽ không bao giờ quên những chi tiết như thế này.
Tống Thừa Viễn chẳng qua chỉ không hề có tôi trong lòng.
Tôi nhún vai, thờ ơ :
“Hai năm rồi, còn chưa hiểu rõ tôi sao?”
“Đã thì, cứ như , chia tay đi.”
Nghe tôi nhắc đến chia tay, hắn lập tức hoảng hốt, gượng :
“Si Si, biết sai rồi, lần này tới đây cũng là để xin lỗi em mà.”
“Chúng ta bên nhau hai năm rồi, chẳng phải em vẫn luôn muốn kết hôn với sao? Sao lại bỏ cuộc vào lúc này?”
Trước kia, đúng là tôi từng muốn kết hôn với hắn.
Tống Thừa Viễn đối xử với tôi không tệ, cũng có chăm sóc tôi.
Thậm chí còn từng dẫn tôi ra mắt bè và gia đình hắn.
Tôi đã tưởng đó là sự công nhận.
Nhưng trong video, hắn lại thản nhiên sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với tôi, dùng tiền của tôi để nuôi đầu của hắn.
Tôi đâu có ngu đến mức biết sự thật rồi còn cam tâm nguyện tiếp tục.
“Anh đã muốn kết hôn với tôi, lấy gì để cưới tôi?”
“Chẳng lẽ còn định để tôi sống trong căn phòng bằng tiền của tôi à?”
Tôi hỏi, và không ngoài dự đoán, thấy sự im lặng trên gương mặt hắn.
Tống Thừa Viễn trong tay không có chút tiền tiết kiệm nào, số tiền còn lại cũng đều là tôi chuyển cho.
Sợ hắn ăn uống qua loa ảnh hưởng dạ dày, tôi còn chuyển tiền ăn sáng cho hắn.
Mỗi món quà hắn tặng tôi, tôi đều cố gắng đáp lễ tốt hơn.
Chỉ cần hắn mở miệng, tôi chưa bao giờ hỏi lý do.
Tính ra, cũng đã hơn sáu con số.
Thế mà Tống Thừa Viễn lại chỉ coi tôi như cái máy rút tiền.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng vì bị nhục nhã, cuối cùng chỉ có thể mím môi cầu xin tôi:
“Si Si, sẽ cho em một tương lai tốt hơn, hãy đợi thêm một chút thôi.”
Nhưng ánh mắt hắn né tránh, thậm chí không dám thẳng vào tôi.
Tôi chỉ cần liếc qua là biết hắn đang dối.
Nói dối lâu ngày, đến chính hắn cũng tin là thật.
Chẳng lẽ Tống Thừa Viễn thật sự cho rằng hắn có khả năng cưới tôi sao?
Hay chỉ là chìm đắm trong lời dối do chính mình vẽ ra?
Giữa lúc giằng co, tôi chợt thấy mệt mỏi vô cùng.
Dứt khoát buông xuôi, lớn tiếng chất vấn:
“Vậy có dám thừa nhận ngoài tôi ra, còn có khác không?!”
5
Câu hỏi vừa dứt, mặt nạ của Tống Thừa Viễn cũng rơi xuống.
Hắn ấp úng không thốt nên lời, chỉ cố gắng đánh trống lảng:
“Si Si, em đang gì ? Anh chỉ có mình em là thôi mà.”
Nhìn bộ dạng hắn không thấy quan tài không đổ lệ, tôi bật chế nhạo.
Sau đó, tôi lấy điện thoại ra, trực tiếp mở đoạn video đã lưu.
【Anh em ơi, cùng lúc có hai là cảm giác thế nào? Tôi biết rồi, thật sự sung sướng phát điên luôn!】
【Một xa, không quấn lấy mình mà còn nạp tiền cho mình tiêu xài; một là bạch nguyệt quang, ở bên cạnh cung cấp giá trị tinh thần.】
【Đợi tốt nghiệp xong, tôi sẽ cưới xa, tiêu tiền của ấy để nuôi bạch nguyệt quang của mình.】
Giọng đã qua biến âm, không thể che giấu nổi sự phấn khích.
Khi âm thanh vang lên, sắc mặt Tống Thừa Viễn lập tức tràn đầy tuyệt vọng.
Dường như không ngờ rằng tôi đã phát hiện và lưu lại bằng chứng.
“Vậy xem, ai là người đăng đoạn video này?”
Tôi thong thả lên tiếng, Tống Thừa Viễn trắng bệch như tờ giấy.
“Si Si, em nghĩ đây là sao? Chỉ dựa vào một video thôi, sao em có thể kết luận là chứ?”
Hắn phản ứng nhanh, cố gắng chống chế.
“Không phải sao? Đưa điện thoại của đây, tôi xem một cái là biết.”
Tôi không cho hắn cơ hội từ chối, thẳng tay cầm lấy điện thoại hắn đang giữ.
Tít.
Màn hình hiện thông báo mở khóa thất bại.
Tôi ngước mắt hắn một cái, rồi nhập ngày sinh nhật của Lưu Hân Hân.
Màn hình mở khóa thành công.
Nhưng rõ ràng lần trước chia tay, Tống Thừa Viễn còn cài mật khẩu là ngày sinh nhật của tôi.
Xem ra trong lòng hắn đúng thật là cân bằng tốt đấy.
Hai bên đều dỗ ngọt, không bỏ bên nào.
Vẻ bình tĩnh ban đầu của hắn tan biến ngay khi tôi mở điện thoại.
“Em… em sao lại mở ?”
“Lần trước không cài thành sinh nhật tôi sao? Anh quên rồi à?”
Tống Thừa Viễn lập tức im bặt.
Hắn không cách nào phủ nhận.
Cũng không cách nào giải thích vì sao đã đổi mật khẩu mà không cho tôi biết.
Vừa mở điện thoại, trước mắt tôi là đoạn tin nhắn giữa hắn và Lưu Hân Hân.
“Anh , không phải hôm nay ở nhà với em sao, sao lại muốn ra ngoài?”
Tin nhắn nũng nịu của Lưu Hân Hân tràn đầy màn hình.
Tống Thừa Viễn cũng vội vàng dỗ dành:
“Bà xã yên tâm, trước tám giờ tối nhất định về ăn bữa tối thắp nến em chuẩn bị.”
“Ở nhà ngoan, sẽ mang quà về cho em.”
Bất kỳ ai thấy cũng sẽ nghĩ đây là cặp đôi nhau ngọt ngào.
Nếu tôi không phải của Tống Thừa Viễn, chắc cũng nghĩ .
Tôi khẽ, tắt luôn ứng dụng.
Từ lúc thấy video, tôi đã hoàn toàn thất vọng với hắn.
Cũng không còn buồn bã gì nữa.
Chỉ là bấy lâu nay, tôi tự lừa mình dối người.
Yêu hay không , thật sự rất rõ ràng.
Trang chủ video kia chính là tài khoản phụ của Tống Thừa Viễn.
Chứng kiến tận mắt, tôi chỉ thấy tiếc nuối cho tấm lòng mình đã uổng phí.
“Vậy giải thích xem, cái này là gì?”
Tôi giơ điện thoại hắn lên trước mặt, rồi buông tay thả rơi.
“Tống Thừa Viễn, đúng là ghê tởm.”
Nói xong, tôi quay người muốn rời đi.
Nhưng Tống Thừa Viễn lại kéo lấy cổ tay tôi.
Trong mắt hắn ngân ngấn nước, giọng nghẹn ngào cầu xin:
“Si Si, sai rồi! Em có thể tha thứ cho lần này không? Anh chỉ là nhất thời mê muội mới sai, em cho một cơ hội nữa đi!”
“Anh không hề muốn tiền của em, em đừng gán cho những việc chưa !”
Tới nước này rồi mà hắn vẫn còn cố đánh tráo trắng đen.
Tống Thừa Viễn bề ngoài chẳng khác gì hai năm trước, ánh mắt thì đã không còn như xưa.
Khi đó ánh mắt hắn tràn đầy thương dành cho tôi.
Còn bây giờ, chỉ còn lại ánh mắt diễn kịch.
Có lẽ ngay từ lần đầu gặp, hắn đã đang đóng kịch.
Thậm chí bây giờ còn muốn đẩy hết tội lỗi lên người Lưu Hân Hân.
Tôi không muốn nghe nữa, vùng ra khỏi tay hắn.
Tống Thừa Viễn còn định kéo tôi lại, tôi hít sâu một hơi, vung tay tát hắn một cái thật mạnh.
Không chút nương tay, hắn bị tát lệch cả đầu.
Hắn ôm lấy má đỏ bừng tôi, trông vừa nực vừa thảm .
“Si Si…”
Hắn còn định gì đó, tôi ngẩng đầu ngắt lời:
“Chúng ta chia tay.”
“Nếu còn dám dây dưa, tôi sẽ cho biết thế nào là hối hận.”
Tôi hất cằm, chỉ vào thùng giấy trên mặt đất:
“Cầm hết đống đồ của , cút đi.”
Trước khi quay đi, tôi còn nghe thấy tiếng Tống Thừa Viễn gọi tôi.
Nhưng giờ đây, chẳng còn gì quan trọng nữa.
Tôi đã giữ lại đầy đủ bằng chứng hắn còn nợ tôi những gì.
Thuận tiện nhắn cho hắn một tin cuối cùng:
“Hoàn trả toàn bộ số tiền tôi đã chi trong hai năm qua nếu không, cũng đừng mong hồ sơ lý lịch của mình yên.”
Trong tập tài liệu có ghi rõ chi tiết các khoản chi tiêu.
Nhưng tôi biết hiện giờ Tống Thừa Viễn chắc chắn không trả nổi số tiền ấy.
Đã có mới, chắc cũng nên cùng nhau gánh vác nhỉ?
Nói xong, tôi lập tức chặn và xóa hắn trước khi hắn kịp nhắn lại.
Tôi đã để lại số tài khoản, chẳng cần liên lạc thêm.
Không ngờ Tống Thừa Viễn vẫn như oan hồn bám riết không buông.
Bị tôi chặn rồi, hắn lại dùng tài khoản khác để kết .
Còn giả vờ rộng lượng, tự cho rằng mình đã thay tôi tha thứ:
“Si Si, em đừng chuyện nữa.”
“Anh không đồng ý chia tay.”
“Ầm ĩ thế này cũng đủ rồi, em nên tha thứ cho đi.”
“Mấy ngày qua em lỡ thời gian của , em phải bồi thường!”
“Vé xe của , muốn đi hạng nhất, cũng phải chuyển tiền cho !”
Hai năm qua lần nào cũng là tôi nhún nhường xin lỗi để kết thúc.
Không ngờ khi tôi đã vạch trần, Tống Thừa Viễn vẫn trơ tráo như không có chuyện gì.
Nhưng hắn sai rồi, tôi không phải là người dễ bị bắt nạt.
Đã không còn quan hệ, thì càng không thể để hắn tác oai tác quái.
Tôi không trả lời, Tống Thừa Viễn liền gọi điện tới, như thể không nghe thấy tiếng tôi sẽ không buông tha.
Thái độ quấn quýt phiền phức của hắn cuối cùng cũng chọc giận tôi.
Bạn thấy sao?