Vừa chuyển khoản xong cho trai xa, tôi cờ lướt thấy một đoạn video:
“Anh em ơi, cùng lúc có hai là cảm giác thế nào? Tôi biết rồi, thật sự là sung sướng phát điên luôn!”
“Một ở xa, không quấn lấy mình mà còn nạp tiền cho mình tiêu xài; một là bạch nguyệt quang, ở bên cạnh cung cấp giá trị tinh thần.”
“Đợi tốt nghiệp xong, tôi sẽ cưới xa, tiêu tiền của ấy để nuôi bạch nguyệt quang của mình.”
Tôi bấm vào trang cá nhân của người đăng video, thấy địa chỉ IP giống hệt trai tôi.
1
Một cảm giác bất an dâng trào trong lòng.
Nhưng chỉ dựa vào một video, một địa chỉ IP mà nghi ngờ thì quá võ đoán.
Tình cảm giữa tôi và Tống Thừa Viễn trước giờ vẫn rất ổn định, đã ở bên nhau hai năm rồi.
Anh ấy tuy gia cảnh không khá giả, đối xử với tôi cũng rất tốt.
Khi tôi ốm, Tống Thừa Viễn còn xin nghỉ, bắt xe đêm đến chăm sóc tôi.
Sự quan tâm đó, không giống như giả vờ.
Cái gã đàn ông ghê tởm trong video, chắc chắn không phải là trai tôi.
Nghĩ , tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi quay lại vào trang cá nhân của hắn.
Đây rõ ràng là một tài khoản phụ, ngoài video kia còn có không ít chia sẻ khác.
Tôi không ngừng kéo xuống xem.
Mỗi lần xem thêm một đoạn, lòng tôi lại lạnh thêm một phần.
“Bạn xa tặng tôi cái bàn phím cùi mấy ngàn đồng, ha ha, đúng là lắm tiền không biết tiêu sao cho hết. Có giỏi thì đổi cho tôi cái máy Alienware đi! Đúng là phụ nữ chẳng thể tin !”
Bàn phím trong video chính là món quà sinh nhật tôi tặng Tống Thừa Viễn.
Trang trí trên bàn phím là tôi đặc biệt cầu cửa hàng thiết kế riêng.
Độc nhất vô nhị.
“Bạn xa cứ đòi ngàn dặm xa xôi tới tận nơi dâng hiến thì phải sao? Tất nhiên là tìm cớ từ chối rồi. Tôi còn lâu mới mua vé xe cho ta, còn muốn xài tiền của tôi? Đừng hòng!”
Ngày đăng video là cuối tuần trước.
Tôi còn nhớ rõ, cuối tuần trước chính Tống Thừa Viễn là người hỏi tôi có muốn tới gặp không.
Dù là xa, mỗi lần gặp nhau, chủ đều là tôi.
Mỗi lần tới thăm, tôi đều mang theo quà cáp không hề rẻ.
Vậy mà lần đó, khi tôi vui vẻ đồng ý, nụ trên mặt ấy lại thoáng thu lại.
Khi tôi hỏi cụ thể thời gian, lại lấy lý do bận rộn từ chối.
Vừa rồi khi trò chuyện, còn có vẻ như vô đề cập:
“Si Si, mỗi lần em tới tìm cũng vất vả không có chỗ ở, hay là một căn phòng đi, như em tới sẽ tiện hơn.”
“Em biết mà, em nhất, sao nỡ để em chịu thiệt?”
Tôi vẫn còn nghe rõ giọng điệu dịu dàng tha thiết của .
Tôi sợ ngại dùng thẻ tôi đưa, còn chủ chuyển tiền qua cho .
Còn vội vàng an ủi rằng đừng lo lắng cho tương lai, mọi việc đã có tôi lo.
Nào ngờ, cuối cùng người bị lừa gạt lại chính là tôi.
Tiền tôi tiêu, cuối cùng lại thành áo cưới cho người khác.
Anh tôi.
Cũng chỉ là dối trá.
Tôi chán nản nửa tiếng đồng hồ, quyết định không tự giày vò nữa, mở WeChat định nhắn tin chất vấn Tống Thừa Viễn.
Trang còn đang dừng ở dòng lịch sử chuyển khoản 12 triệu mà tôi vừa gửi.
Tống Thừa Viễn vẫn chưa nhận.
Theo thói quen trước giờ, nếu tôi không thúc ép, ta tuyệt đối sẽ không tự nhận tiền.
Giờ nghĩ lại, cũng chỉ là để giữ thể diện không bị người ta ăn bám.
Vừa nãy khi gọi điện, ta còn ra vẻ đạo mạo không thể nhận tiền của tôi.
Thế mà chỉ ba phút sau, trong video nhỏ kia, giọng điệu vui mừng khoái trá của ta hoàn toàn không hề giả tạo.
Thật đúng là trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.
Một con người hai mặt ghê tởm.
Tôi nghiến răng lạnh, mở khung chat, gõ từng chữ:
“Sao chưa nhận tiền?”
Vừa nhắc tới tiền, bên kia lập tức nhắn lại:
“Em à, đã rồi, sao có thể nhận tiền của em chứ. Anh sẽ trả lại ngay cho em, tự phòng cũng mà.”
Nếu là trước đây, nghe ta , tôi sẽ vờ giận dỗi.
Nếu ta không nhận tiền, chẳng khác nào không coi tôi là .
Nhưng bây giờ tôi lại mỉm , thuận nước đẩy thuyền:
“Ờ, đúng đấy. Vậy trả lại cho em đi.”
WeChat bên kia đột nhiên yên lặng.
Có vẻ không ngờ tôi sẽ trả lời như .
Nhưng lời đã ra, muốn thu lại cũng không .
Hắn gõ gõ một lúc, rồi lại im bặt.
Tôi còn tưởng hắn ta còn biết xấu hổ.
Nhưng tôi đã đánh giá quá cao độ trơ trẽn của hắn.
Thông báo WeChat vang lên, hắn nhận tiền.
Sau đó gửi cho tôi một tin nhắn thoại, giọng ngập tràn áy náy:
“Em , lỡ tay bấm nhầm, đáng lẽ định trả lại cho em… Thôi thì để chuyển lại cho em ngay nhé.”
Trước kia, tôi từng coi đó là niềm vui nho nhỏ giữa hai đứa.
Một bên giả vờ từ chối, một bên cố gắng ép buộc.
Nhưng giờ tôi chỉ thấy nực .
Tống Thừa Viễn tưởng tôi sẽ không nhận lại tiền.
Nhưng hắn ta sai rồi.
Tiền vừa chuyển tới, tôi lập tức bấm xác nhận nhận tiền.
Sau đó tắt điện thoại, đi ngủ luôn.
Lần này tôi muốn xem hắn còn bày trò gì.
2.
Sáng hôm sau mở máy, điện thoại đã bị gọi nát.
Hầu hết là tin nhắn của Tống Thừa Viễn.
Gọi điện không , hắn ta chuyển qua dội bom WeChat:
“Em ? Sao em lại nhận tiền , có phải lỡ tay không?”
“Anh vừa nhớ ra tiền sinh hoạt tháng này của thiếu mất rồi, có lẽ không phòng riêng . Em có thể tạm ứng cho không? Yên tâm, tháng sau trả cho em.”
“Si Si, em sao ? Không trả lời , chắc em ngủ rồi nhỉ? Không sao đâu, cũng không trách em nhận tiền đâu, mai em chuyển lại cũng .”
Nhìn hắn ta sốt sắng, sợ mất toi 12 triệu, tôi chỉ thấy buồn .
Rõ ràng số tiền đó vốn là của tôi.
Vừa vào tay hắn chưa đầy hai phút, đã coi như tài sản riêng?
Nghĩ tới bao lần trước đây tôi mua quà cho hắn, tặng đủ thứ mà chưa từng nhận lời cảm ơn tử tế.
Tim tôi nghẹn lại, đau đến khó thở.
Điện thoại lại vang lên, là Tống Thừa Viễn tiếp tục gọi.
Tôi thản nhiên bắt máy, chờ xem hắn mở miệng thế nào.
Tống Thừa Viễn im lặng một giây, rồi cất giọng thăm dò:
“Si Si, hôm qua có chuyện gì sao? Sao em không với ?”
“Đây là lần đầu tiên em không chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ… Có phải gì khiến em giận không?”
“Nếu em giận, cũng chẳng nuốt nổi cơm. Chỉ muốn bắt xe tới tìm em ngay bây giờ thôi.”
Giọng hắn ta rất chân thành, tỏ vẻ hết mực lo lắng cho tôi.
Trước đây, tôi đã từng vì những lời dối ngọt ngào này mà tin tưởng hắn.
Nếu tôi không biết sự thật, e rằng vẫn còn bị hắn dắt mũi trong bóng tối.
Nhưng lúc này, tôi bình thản đáp:
“Ừ, tôi rất ổn, chẳng liên quan gì đến cả.”
“Tống Thừa Viễn, nếu nôn nóng muốn gặp tôi đến , thì ngày mai đi.”
“Đến lúc đó, chúng ta gặp mặt, chuyện đàng hoàng.”
Tôi vốn định lập tức chia tay, từ nay cắt đứt mọi liên lạc.
Nhưng số tiền tôi đã chuyển cho hắn đâu phải ít.
Tống Thừa Viễn còn dám trong video rằng sẽ dùng tiền tôi để nuôi đầu của hắn, trên đời này gì có chuyện béo bở thế?
Tôi phải bắt hắn trả lại tất cả những gì đã lấy của tôi.
Vừa dứt lời, giọng Tống Thừa Viễn đã trở nên khó xử:
“Si Si… Em cũng biết học nhiều môn, không thể tùy tiện xin nghỉ mà.”
Nhưng trong tài khoản phụ của hắn lại không phải .
Rõ ràng Tống Thừa Viễn vì muốn dành trọn cuối tuần cho đầu nên mới giữ lịch trống.
Vậy nên những lần tôi gặp hắn đều rơi vào ngày thường.
Thậm chí cả những dịp lễ, kỷ niệm, hắn cũng viện cớ bận rộn để tránh mặt.
Nói là đi thêm, cố gắng vì tương lai tốt đẹp cho tôi.
Tôi cảm đến rơi nước mắt, lần nào cũng kết thúc bằng việc chuyển tiền cho hắn.
Tiền đối với tôi chỉ là vật ngoài thân.
Nhưng đối với Tống Thừa Viễn, nó là công cụ để hắn bịa chuyện lừa tôi.
Tôi đổi giọng, phản hỏi lại:
“Vậy lời vừa rồi của chỉ cho vui thôi à?”
Có lẽ nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng tôi, Tống Thừa Viễn vội vàng dỗ dành:
“Si Si! Không phải mà.”
Hắn im lặng một lúc, rồi cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đáp:
“Được rồi, đừng giận nữa. Ngày mai sẽ bắt xe tới gặp em!”
“Nhưng mà… tiền vé xe thì…”
Trước đây, chỉ cần hắn ngỏ lời, tôi sẽ vui vẻ thanh toán tất cả chi phí.
Nhưng bây giờ, tôi không còn ngu ngốc như thế nữa.
Trước khi cúp máy, tôi nhẹ nhàng để lại một câu:
“Chuyện đó tự lo. Sáng tám giờ, nếu không tới, chúng ta chia tay.”
3.
Tôi không vội chia tay ngay.
Dù sao trong tay tôi cũng nắm khá nhiều bằng chứng, hắn còn nợ tôi một món nợ phải trả.
Có vẻ như Tống Thừa Viễn phát hiện tôi liên tục vào xem trang cá nhân của hắn, nên cũng cảnh giác.
Không chỉ chặn tôi, mà còn thẳng tay cho tôi vào danh sách đen.
Nhưng tôi đã kịp lưu lại tất cả thông tin liên quan đến hắn.
Đó sẽ là bằng chứng để tôi phản kích về sau.
Theo manh mối từ tài khoản phụ, tôi lần ra kia trong danh sách bè.
Tình đầu hắn dùng tiền của tôi nâng niu chiều chuộng.
Cô đó ăn mặc sang chảnh, thậm chí điện thoại trong video cũng là mẫu mới nhất.
Tống Thừa Viễn từng nhắc tới đầu của hắn.
Đó là “ánh trăng trắng” thời niên thiếu – Lưu Hân Hân.
Hắn kể rằng Lưu Hân Hân là học sinh chuyển trường, lúc mới tới chỉ mặc chiếc sơ mi bạc màu.
Gia cảnh nghèo khó khiến hắn sinh lòng thương cảm.
Ngày ngày ở bên nhau, hai người dần nảy sinh cảm.
Nhưng vì thi đậu vào hai trường khác nhau, cuối cùng cũng phải chia tay.
Còn tôi, lần đầu gặp Tống Thừa Viễn, là trên chuyến tàu định mệnh ấy.
Khi tôi loay hoay không nhấc nổi vali hành lý, hắn đã chủ chìa tay giúp đỡ.
Tôi lễ phép cảm ơn, rồi ngay khoảnh khắc bốn mắt nhau, tôi đã vô thức bị hắn thu hút.
Tống Thừa Viễn lúc đó mang dáng vẻ nho nhã, không chờ tôi gì đã quay người rời đi.
Tưởng chỉ là cuộc gặp gỡ cờ.
Nào ngờ, siêu thị, rạp chiếu phim, rồi lại trùng hợp cùng chuyến tàu.
Cuối cùng, Tống Thừa Viễn chủ tới trước mặt tôi, đưa danh thiếp:
“Trùng hợp thật, em cũng ở đây à?”
Tôi bán tín bán nghi, vẫn chọn thêm liên lạc.
“Thật cờ, cũng đến đây chơi sao?”
Tống Thừa Viễn , ra ngoài cửa sổ:
“Anh là người địa phương, nếu em không ngại, có thể hướng dẫn viên riêng cho em.”
Nói rồi, hắn còn cúi người chào, trông rất lễ phép:
“Xem như là duyên phận lần đầu gặp gỡ đi.”
Thế là, hắn dẫn tôi đi ngắm bình minh, ngồi vòng đu quay, xem pháo hoa rực rỡ.
Đêm hôm đó, Tống Thừa Viễn quỳ một gối, trang trọng tỏ :
“Si Si, em đồng ý nhé?”
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm chan chứa cảm của hắn, tôi gật đầu.
Tôi đã từng nghĩ đó là sự sắp đặt của số phận.
Chúng tôi gặp gỡ, quen biết, rồi nhau.
Nhưng giờ tôi mới biết, tất cả những lời đường mật ấy chỉ là lừa gạt.
Ngay từ đầu, mục tiêu của Tống Thừa Viễn chỉ là tiền của tôi.
Thậm chí, cả lần gặp gỡ đầu tiên cũng có thể là do hắn cố sắp đặt.
Tôi chụp lại ảnh kia, cùng những món đồ ta khoe.
Nếu đó thật sự là tiền của tôi, tôi sẽ khiến Tống Thừa Viễn phải trả giá đắt.
Tôi cũng không ngồi yên.
Thu dọn tất cả những món quà Tống Thừa Viễn từng tặng.
Nực thay, đồ hắn tặng tôi không đủ lấp đầy một thùng giấy nhỏ.
Chúng tôi đã nhau hai năm, qua biết bao kỷ niệm và lễ tết, mà…
Một bức ảnh mờ đến mức chẳng thấy rõ mặt tôi.
Một chiếc khăn len rách bươm, thủ công vá víu.
Và vô số ngôi sao giấy.
Trong lọ đựng sao, thậm chí còn có những tờ giấy in “hoàn tiền hai tệ nếu đánh giá tốt”.
Mọi thứ đều có dấu hiệu từ lâu.
Đến cả việc qua loa đối phó, hắn cũng lười thể hiện cho ra hồn.
Tôi đặt thùng giấy lên bàn, không vứt đi.
Ngày mai, để hắn tự tay đem đống rác rưởi đó đi luôn.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?