Đừng Sợ, Mẹ Đây! – Chương 2

Chuyện này lớn rồi!Bí thư thôn cũng đến!"Đóng cửa đánh vợ, ai cũng mặc kệ . Nhưng d.a.o g.i.ế.c người là phạm pháp đấy!" Bí thư thôn tức giận , "Vương Quý, nếu làng mình có kẻ g.i.ế.c người, thì cả làng đều không ngẩng mặt lên !"Lời Bí thư thôn không sai, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.Một khi trong làng có kẻ g.i.ế.c người, người ta sẽ gọi chúng tôi là: "À, người ở cái làng có kẻ g.i.ế.c người đấy!"Mẹ tôi nằm trên đất, đau đến rên hừ hừ.Cô tôi cũng chạy đến, vội vàng : "Anh, muốn c.h.ế.t cả nhà mình đấy à?"Bí thư thôn mặt mày sa sầm, với : "Thục Bình, nếu không quản nổi trai , để xảy ra chuyện lớn này, thì chúng ta ly hôn. Vừa rồi huyện đã gọi điện cho tôi, hỏi thăm chuyện g.i.ế.c người trong làng. Con trai chúng ta đang học ở thành phố, hỏng danh tiếng của nó, hủy hoại vị trí của tôi, tôi không để yên cho nhà họ Vương đâu!"Bố tôi ngày thường chỉ biết tay chân, đầu óc ngu si chẳng biết cãi lại ra sao.Ông ta cuống quýt : "Không phải, tôi không có g.i.ế.c ta."Bà nội tôi cũng cuống lên: "Con d.a.o là do con đàn bà điên này tự nhét vào tay Vương Quý."Mẹ tôi rên rỉ càng lúc càng to: "Đúng đấy, tôi điên rồi, muốn chồng mình g.i.ế.c c.h.ế.t mình, ra ai mà tin. Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa rồi, tôi sẽ lên huyện kiện, lên tỉnh kiện, lên Bắc Kinh kiện! Kiện là đàn ông dao, Bí thư bao che vợ, không xử lý công bằng cho tôi."Bí thư thôn và tôi mắng bố tôi một trận té tát, bắt bố phải dỗ dành mẹ.Cô tôi : "Để chị dâu dưỡng thương cho tốt! Lát nữa làng có hội diễn văn nghệ, để chị ấy lên huyện biểu diễn, cũng coi như đập tan lời đồn. Nếu không, không ai trong chúng ta yên ổn đâu."Sau vụ này, bố tôi và bà nội không dám tay chân nữa!Chúng tôi ăn hết nửa con gà, bốn quả trứng, ba bát cơm trắng, mà không bị đánh!Cái ngày tháng này, tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.Buổi tối, mẹ đun nước nóng cho tôi tắm.Ngày thường, chuyện này là không thể nào, dám đốt củi là bà nội đánh c.h.ế.t chúng tôi ngay."Tắm rửa cho con khỉ bẩn này." Mẹ kỳ cọ cho tôi, thấy những vết sẹo cũ do bố đánh trên người tôi, mẹ mím chặt môi.Tôi cảm thấy như đang nằm mơ, lâng lâng : "Mẹ, sao cuộc sống lại tốt thế này. Được ăn thịt, lại không bị đánh."Không hiểu sao mẹ lại khóc.Mẹ lau nước mắt, hùng hồn : "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.  Mẹ sẽ đưa con đến sống những ngày tháng tốt đẹp, sau này không ai dám đánh chúng ta nữa. Chúng ta sẽ ăn thịt, ăn cơm trắng hàng ngày. Không chỉ ăn ngon, mẹ còn cho con đi học”Nghe mẹ , tôi thấy thật hoang đường.Tôi hỏi mẹ: "Mẹ, hôm nay mẹ nghĩ sao , nhỡ bố thật sự c.h.é.m mẹ thì sao?"Chúng tôi tắm rửa sạch sẽ, chui vào chăn.Mẹ vừa phe phẩy quạt, vừa với tôi: "Đây gọi là chiến lược."Căn nhà nhỏ nóng nực.Cái quạt trên tay mẹ mang đến chút mát mẻ.Mẹ cho tôi nghe thế nào là lấy lui tiến, thế nào là mượn oai hùm.Mẹ vừa vừa thiu thiu ngủ.Trong giấc mơ, mẹ lẩm bẩm: "Haizz, mình 25 tuổi không phải đau đớn gì cũng có một đứa con . Con ngoan, mẹ nhất định sẽ nuôi con thật tốt."Nhìn mẹ ngủ, tôi lại thấy hơi sợ.Mẹ tôi, học chưa hết tiểu học, sao lại hiểu nhiều đạo lý như ?Linh hồn trong thân xác mẹ, rốt cuộc có phải là mẹ tôi không?3Mẹ tôi trước đây mù chữ, mà bây giờ lại ra nhiều điều cao siêu đến .Tôi nghi ngờ linh hồn trong đó không phải mẹ tôi, tôi cũng không dám để lộ, phải tiếp tục quan sát thêm.Mẹ tôi bây giờ, thật sự rất hổ báo.Mẹ đóng cửa lại, ôm tôi ngủ đến giữa trưa, mặc kệ bà nội chửi bới cũng không thèm nhúc nhích.Tình cờ hôm nay bố nhận việc đi xây nhà giúp người ta ở làng bên, nếu không chắc lại bị đánh.Sáng nay hai từ huyện về, hai có công việc ổn định ở huyện, thợ mộc cho cửa hàng đồ gỗ.Hắn mỗi tháng về nhà vài lần, lần nào cũng mang theo thịt.Bà nội tôi thích nhất là Hai, lúc nào cũng khen đẹp trai, có tiền đồ.Chú Hai về, bà nội liền giục mẹ tôi nấu cơm.Mẹ tôi lẩm bẩm một câu: "Chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu thôi."Tôi nghe , lặng lẽ giúp mẹ nhóm lửa.Trong nhà này, thím Hai không bao giờ xuống bếp, ngày nào thím cũng chỉ đọc sách, dắt em họ tôi đi loanh quanh.Thím Hai vốn là người huyện, tiếc là bố thím mất sớm, mẹ thím cũng bệnh nặng qua đời.Chú Hai tôi số hưởng, lấy thím Hai người huyện.Nhưng trong thâm tâm, tôi cảm thấy thím Hai có vẻ khinh thường nhà này.Tất nhiên, tôi cũng chẳng hiểu sao thím lại coi thường nhà chúng tôi.Dù sao thím cũng tay trắng, chẳng có tiền, việc gì cũng không nên hồn, đến cả gà cũng không biết cho ăn.Mẹ tôi tuy ngoài miệng mắng bà nội, việc rất nhanh nhẹn.Nhìn dáng vẻ việc của mẹ, tôi lại bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ bà ấy vẫn là mẹ tôi sao?Chỉ là sau khi trải qua quỷ môn quan, bà ấy trở nên thông minh hơn chút mà thôi? 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...