Mấy chục người đàn ông trong làng, đã liên kết lại kiện mẹ tôi lên ủy ban thôn!Họ , mẹ tôi lừa tiền nhà họ.Bí thư thôn, cũng là dượng tôi, nghe liên quan đến một khoản tiền lớn, cũng hoảng sợ.Oái oăm thay, những người phụ nữ đó, lại ra sức bênh vực mẹ tôi."Tiền trong nhà, tôi cũng có phần, tôi nguyện ý đưa cho Thanh Bình!""Số tiền đó, là do tôi tự mình dành dụm, tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu."Phụ nữ trong làng, năng hùng hồn.Chuyện này, ồn ào đến mức không thể nào giải quyết nổi!Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, lại không biết từ đâu ra cái tin đồn nhảm!Bảo là mẹ tôi ra ngoài đầu tư cái gì đó, tiền bị lừa sạch rồi!Chuyện này thêu dệt như thật như đếm ấy, nghe đâu có mấy người thay nhau gọi điện đến tận Ủy ban xã.Bà nội tôi nghe xong, suýt nữa thì ngất xỉu, kêu gào: "Tội nghiệt! Tội nghiệt, con đàn bà này muốn đảo lộn trời đất lên à."Mấy ông chồng đến nhà tôi ầm ĩ, vợ của họ xông vào nhà, đuổi hết đám đàn ông ra ngoài.Bà Lâm với dì Tú Cần dẫn đầu, không cho phép họ bắt nạt mẹ .Bố tôi nằm trên giường, tức giận : "Con vợ c.h.ế.t tiệt, mau, mày lừa tiền của mọi người rồi giấu ở đâu!"Mẹ tôi ra vẻ thở dài: "Ban đầu là muốn kéo mọi người cùng giàu, nào ngờ bị người ta lừa. Mẹ, mẹ cũng nghĩ cách giúp con trả nợ đi."Mẹ tôi ra một con số.Bà nội tôi bấm nhân trung, kêu to: "Điên rồi, thật sự điên rồi! Nhiêu đó tiền, là phải đi tù đấy!"Thím hai liếc mẹ tôi một cái, : "Chị cả mà đi tù, thì đám con cháu cũng bị liên lụy.""Ly hôn! Tao phải ly hôn với con sao chổi này!" Bố tôi cuống quýt , "Tranh thủ lúc công an chưa đến, ly hôn quách cho xong chuyện."Mẹ tôi khóc lóc om sòm: "Không , em không ly hôn! Em nợ nhiều tiền như , ly hôn rồi em biết đi đâu! Nhà họ Vương các người, đây là muốn ép em vào đường cùng à!"Chuyện này dính đến phạm pháp rồi! Lần này, không ly hôn cũng không xong!Cô tôi mang theo lệnh của bí thư thôn (chồng ), khiêng bố tôi, lôi mẹ tôi, đến huyện xin giấy ly hôn!Giấy ly hôn cầm trên tay, mẹ tôi bình tĩnh lau nước mắt trên mặt.Nhìn mẹ tôi diễn xuất tự nhiên như , trong lòng tôi âm thầm giơ ngón cái, diễn xuất này, còn hơn cả mấy diễn viên Hồng Kông Đài Loan nữa!Thời buổi này, đàn bà bị ly hôn, chẳng phải chuyện gì hay ho!Trên đường về, bà nội tôi lại vênh váo đắc ý: "Cứ đợi đấy, công an sẽ đến bắt mày, lừa nhiều tiền như , ở tù mọt gông nhé! Tiểu Thảo là cháu nhà họ Vương, cho dù phải cho nó ăn cám nuốt rau, bà cũng sẽ nuôi nó lớn, chuyện này mày cứ yên tâm."Mẹ tôi lập tức tủm tỉm : "Tiểu Thảo không cần bà phải lo, bà hầu hạ thằng con trai bị liệt của bà là đủ mệt rồi. Cám nuốt rau ấy hả, bà cứ để dành mà ăn đi."Lời này khiến bố tôi tức điên! Ngồi trên cáng còn không yên phận, muốn đánh mẹ.Mẹ tôi bây giờ đã bồi bổ sức khỏe, có sức lực rồi, hung hăng đạp cho ông ta một cái, đạp ông ta xuống mương luôn!Chúng tôi về đến làng, thấy sân nhà tôi đứng đầy người.Bà nội tôi vội vàng hỏi: "Chuyện gì thế, có phải có người đến bắt con sao chổi này rồi không?"Ở trong sân, hai và thím hai ngồi cạnh nhau, trên mặt hai người đều lộ rõ vẻ tươi .Mọi người xúm vào, ríu rít hỏi hai."Vương Cường, Lưu Sơn thật sự kiếm nhiều tiền, muốn xây dựng xưởng đồ gỗ ở làng mình à?""Ôi chao, sao mọi người đều nghe rồi thế!""Xem ra là thật rồi, tuyển công nhân thế nào?"Trong sân ồn ào náo nhiệt.Chú hai việc ở xưởng nhỏ của Lưu Sơn ở huyện, bây giờ mang tin tức sốt dẻo về, thành bánh bao nóng hổi rồi.Chú ấy : "Quả thật là sẽ xây dựng xưởng ở làng mình, hơn nữa còn là một xưởng lớn! Lưu tổng bây giờ lợi lắm. Chỉ cần xưởng xây dựng, người trong làng chúng ta, ai cũng có thể đi ."Dì hai khoác tay hai, liếc mẹ tôi một cái đầy ẩn ý, : "Cường à, mang đến cho mọi người một tin tốt đấy. Anh là công nhân lâu năm của xưởng đồ gỗ rồi, chuyện có thể vào xưởng việc hay không, cũng có thể chứ nhỉ.""Thật là chuyện tốt trời ban!" Bà nội tôi vui mừng vỗ đùi, liên tục : "Ôi chao, bảo sao bà nghe thấy chim khách kêu trên nóc nhà. Mày xem, bỏ cái con sao chổi này rồi, toàn là chuyện tốt lành."Đám đàn ông trong làng, bây giờ đuôi sắp vểnh lên trời rồi.
Bạn thấy sao?