Đừng Nhân Danh Người [...] – Chương 5

Tôi không dối. Tôi đã vô số lần thấy thương của mẹ từ mẹ Tiễn Sinh. Bài văn tôi viết cũng không phải là dối.

Mẹ của Tiễn Sinh thực sự rất dịu dàng, thân thiện, biết kể những câu chuyện hay và rất thương Tiễn Sinh.

Chỉ là, bà ấy không phải mẹ của tôi mà thôi.

Cuối cùng, suất tham gia của tôi vẫn bị hủy. Thầy giáo lắc đầu với tôi: “Lý Phán Đệ, thầy biết em viết văn rất hay, bài văn này cũng rất thú vị. Nhưng sau khi thầy họp bàn, nhà trường quyết định chọn Trương Nhiễm đại diện cho toàn trường đi thi...”

Từ đó về sau, tôi càng trở nên chán ghét mẹ hơn. Tôi nghĩ bà ấy chính là gánh nặng của cả gia đình mình.

5.

Có một khoảng thời gian dài, tôi cố ý phớt lờ cảm giác bất an trong lòng, tô vẽ lên sự yên bình giả tạo cho cái gia đình nhỏ bé rách nát của mình.

Dưới sự giáo dục về sự cơ cực của bà nội, em trai tôi cũng hiểu chuyện và ngoan ngoãn giống như tôi.

Khi rảnh rỗi thằng bé thường sẽ ra ngoài nhặt vỏ chai nước khoáng, mỗi ngày gom nhiều chai lại có thể bán khoảng mười lăm tệ.

Nhưng em trai ngay cả cây kem que 5 tệ cũng không nỡ bỏ tiền ra mua ăn.

Thằng bé bố việc quá cực nhọc, nên số tiền này phải dành dụm để giúp đỡ gia đình.

Tình trạng của mẹ tôi ngày càng tệ hơn, đôi khi bà ấy sẽ hét om sòm, đôi khi lại lợi dụng lúc người ta không để ý đánh người bằng sức mạnh đáng sợ.

Bố tôi việc ngoài đồng cả ngày, về đến nhà thường bị mẹ bất ngờ dùng gậy sắt đánh lên người. Đương nhiên sức lực của mẹ không bằng bố, cuối cùng bà ấy lại bị bố đánh ngược lại, thế lần sau mẹ vẫn nhân lúc bố không ý mà đánh ông ấy.

Ánh mắt mẹ thường đờ đẫn, chỉ khi về phía bố, trong mắt mới ánh lên một nỗi căm hận không thể che giấu.

Ánh mắt đó khiến tôi thấy mà giật mình.

Năm đó, tôi thi đậu vào cấp hai.

Việc học tập càng mệt mỏi hơn bao giờ hết, mọi người đều rất cố gắng để sau này có thể thi đỗ vào trường đại học mà mình mong muốn.

Một đêm nọ, khi đang thức khuya học bài, tôi đột nhiên nhớ đến lời bà nội từng , mẹ tôi từng là một nghiên cứu sinh.

Vào thời của họ, nghiên cứu sinh là người tài năng xuất chúng đến nhường nào, ai cũng có thể tưởng tượng ra.

Nếu không phải vì “” bố tôi “cưu mang”, mẹ tôi đáng lẽ đã có thể tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực của mình rồi.

Tôi lại nhớ đến hình ảnh mẹ chải tóc, chuẩn bị đi tìm ông ngoại. Khi đó, bà ấy dặn dò tôi nhất định phải học hành chăm chỉ, con không để bản thân rơi xuống tầng lớp đáy xã hội.

Tôi đã hiểu ra những lời còn chưa kịp hết của mẹ. Ở tầng lớp đáy xã hội, phụ nữ chỉ có thể trở thành công cụ sinh sản.

Mẹ không muốn bản thân mình như thế, bà ấy cũng không muốn con mình trở thành một vật hy sinh.

Tôi bắt đầu tin chắc rằng mẹ tôi đã bị bắt cóc đến đây, cuộc điện thoại mà tôi từng gọi có lẽ chính là cuộc gọi cầu cứu.

Lại nghĩ đến việc tôi đã có lúc coi thường, căm ghét và oán trách bà ấy, đột nhiên cảm thấy mình đúng là một con quỷ nhỏ sinh ra bởi tội phạm hiếp dâm. Cũng ghê tởm và ích kỷ y hệt như bố mình.

Tôi mượn cớ dọn dẹp nhà cửa, lặng lẽ lau chùi sạch sẽ giường của mẹ một lần. Đúng như tôi dự đoàn, dưới chiếu cỏ có vài mảnh giấy.

[Chạy!]

[Thành phố Giang Tô.]

[Anh trai Trần Hoài Vũ.]

[Bố, Trần Chấn Sơn.]

[Đại học Thành phố Giang Tô, ngành Công nghệ Thông tin.]

[Chạy!!]

[1987.]

Tôi ghép những mảnh giấy lại với nhau, không kiềm mà siết chặt nắm tay.

Trong những thời điểm hiếm hoi còn tỉnh táo, không biết mẹ tìm từ đâu ra giấy bút, cũng không rõ phải tốn biết bao nhiêu sức lực, mới miễn cưỡng viết ra những thông tin này.

Mẹ tôi hóa ra là một sinh viên tài năng ngành Công nghệ Thông tin của Đại học Thành phố Giang Tô. Với bằng cấp như , ngay cả trường trung học của chúng tôi cũng sẽ đưa lên bảng vàng danh dự.

Bố tôi và bà nội tôi rốt cuộc đã ra những gì chứ?

Tôi thu thập hết những thông tin vừa rồi, nhẹ nhàng hỏi mẹ: “Mẹ có nhớ số điện thoại của ông ngoại không?”

“Còn trai của mẹ, mẹ có nhớ không?”

“Mẹ...”

Tôi hỏi rất nhiều câu, đáng tiếc là mẹ đang không ở trong trạng thái tỉnh táo.

Trong tiết tin học, tôi lén thử nhập tất cả thông tin của mẹ vào hệ thống tìm người thân toàn quốc. Còn mượn điện thoại của Diệu Tổ, đăng một đoạn video ngắn tìm người thân lên mạng.

Dưới video, cư dân mạng để lại rất nhiều bình luận:

[Nghiên cứu sinh Đại học Thành phố Tô Châu, sao có thể là một người phụ nữ điên?]

[Một nghiên cứu sinh ngành Công nghệ Thông tin, đầu óc bị lừa đá sao? Nhất định phải vào núi sâu sinh con cho một người đàn ông vừa què vừa mù.]

[Khoan đã, nhỏ, em mẹ của em tên là gì? Trần Tinh Hoa? Em chắc chắn là ba chữ này chứ?]

Tôi dòng bình luận này, có chút lưỡng lự, đáp lại: [Em chỉ biết âm đọc là ba chữ này, không biết chắc chữ viết.]

Bình luận này cư dân mạng đẩy lên top, lượt xem và bình luận dưới video không ngừng tăng lên. Tôi siết chặt hai tay, cầu nguyện rằng ông ngoại và bác có thể sớm thấy tin tức này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...