Tôi nghĩ đến dáng vẻ bố lê cái chân què khập khiễng ra đồng việc, nghĩ đến bố rõ ràng bị mù một mắt vẫn nhận thêm việc dán hộp giấy để kiếm sống.
Bà nội bảo bố đừng việc quá sức như , bố lại gánh nặng trên vai mình rất lớn, tôi và em trai vẫn còn nhỏ, ông ấy phải kiếm thêm tiền để lo cho chúng tôi.
Tôi bắt đầu học cách chia sẻ công việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm, cho lợn ăn, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho bố.
Bà nội rất hài lòng, bà đời này bố tôi là người hiền lành, chân chất, tâm nguyện duy nhất của bố chính là mong tôi và em trai sau này trưởng thành có một tương lai tươi sáng.
Bà dặn đi dặn lại rằng sau này lớn lên, tôi nhất định phải hiếu thảo, nếu không sẽ bị trời đánh.
Sự mới mẻ của việc đi học, bài vở nặng nề, còn có việc nhà không bao giờ hết, cộng thêm em trai cứ luôn tè dầm ra quần, khiến cuộc sống mỗi ngày của tôi đều bị lấp đầy bởi sự bận rộn.
Còn mẹ lại cứ năm này qua năm khác chỉ co quắp trên giường, hoặc đi vòng quanh trong căn phòng lạnh lẽo ẩm thấp.
Bà nội khinh bỉ vọng với mẹ ở căn phòng phía Tây: “Cả ngày chỉ ăn với ngủ, chẳng tích sự gì. Còn học thạc sĩ chi không biết.”
Năm ấy, tôi chín tuổi, học rất nhiều kiến thức, cũng đọc rất nhiều tin tức, lần đầu tiên lớn tiếng cãi lại bà nội.
“Mẹ con học cao như , sao có thể gả cho bố ? Chắc chắn là các người lừa bán hoặc giam cầm mẹ rồi! Các người là phạm pháp!”
Lời tôi đúng lúc bị bà nội của Diêu Tổ tới nhà tôi nghe . Bà ấy tôi giống như một kẻ ngốc:
“Đứa trẻ này, cháu bậy bạ gì thế? Mẹ cháu có bệnh tâm thần, nếu không nhờ bố cháu nhận nuôi, bà ấy sớm đã chết cóng ở ngoài đường rồi.”
“Bố cháu là người hiền lành, thật thà, nhặt một người điên mang về nuôi, còn cho ăn ngon uống lành. Sinh ra cháu với em trai cháu rồi bố cháu cũng không bỏ rơi bà ấy. Cả thôn chúng ta đều biết bố của cháu là người tốt bụng hiền lành.”
Bà nội tôi cũng hùa theo: “Nếu không phải nhà chúng tao phước, mẹ mày giờ không biết đã lang thang đến chỗ nào rồi. Người đàn bà điên này ngoài việc sinh hai đứa con ra thì chẳng tích sự gì!”
Thật sự là sao? Bố là người tốt bụng cưu mang mẹ sao?
Với khối lượng việc nhà ngày càng nặng nề, cuối tuần tôi cũng phải ra đồng việc, bà nội thì cứ lải nhải không ngớt bên tai: “Tất cả là tại mẹ mày, cả ngày nằm lì trên giường, nếu không phải tại ta, mày còn nhỏ như đâu cần vất vả ra đồng việc cùng tao.”
Ở nhà Tiễn Sinh, cậu ấy chẳng cần việc gì. Còn Diêu Tổ thì ngày nào cũng uống sữa bò ăn bánh quy. Chỉ có tôi là miễn cưỡng ăn cơm no công việc thì chẳng bao giờ hết.
Tôi bắt đầu tin vào những lời bà nội , cảm thấy tất cả đều là tại mẹ, người đàn bà điên ấy.
Nếu không phải vì bà ấy điên điên khùng khùng, tuổi thơ của tôi và em trai đã không phải khổ sở như .
Những công việc bận rộn, nặng nề mờ đi ký ức của tôi. Tôi dần dần quên mất mẹ cũng từng có bố, tôi bắt đầu bị bà nội tẩy não, cảm thấy mẹ chính là gánh nặng của gia đình chúng tôi.
Và lần tôi ghét mẹ nhất là khi trường tổ chức cuộc thi viết văn về đề tài: “Mẹ của em”.
Trong bài viết, tôi miêu tả mẹ là người dịu dàng, thân thiện, thường ôm tôi, kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích rất hay. Bài văn này đã gửi đi dự thi ở thành phố và giành cơ hội tham gia cuộc thi cấp tỉnh. Ban giám hiệu nhà trường rất tự hào, để tôi đứng trên bục đọc bài văn này và chia sẻ với mọi người.
Tuy nhiên nữ luôn cạnh tranh với tôi, không đạt thành tích tốt bằng vừa hay lại là người cùng thôn tôi, đã đứng trước hàng ngàn học sinh trong trường tố cáo tôi gian lận:
“Lý Phán Đệ đi thi viết văn gian lận. Mẹ của cậu ấy rõ ràng là một người phụ nữ điên, là bệnh nhân tâm thần, sao có thể ôm cậu ấy kể chuyện cổ tích ? Bài văn này không phải do cậu ấy viết, không biết là chép từ chỗ nào, em không phục khi thua một bài viết như !”
Một viên đá nổi lên ngàn cơn sóng, mọi người dưới sân khấu bắt đầu bàn tán xôn xao, bọn trẻ ở độ tuổi này năng không hề kiêng dè, đầy ác ý và thành kiến. Rất nhiều học lớn tiếng hỏi tôi:
“Lý Phán Đệ, mẹ của cậu đúng là người điên sao? Bình thường bà ấy có đánh cậu không? Có phát bệnh không?”
“Cậu đã từng đến bệnh viện kiểm tra chưa? Cậu có bị bệnh điên không?”
“Chậc, mọi người không biết hả? Mẹ cậu ấy chẳng bao giờ ra khỏi nhà, ngày ngày trốn ở trong phòng, chẳng thể tự việc gì. Lý Phán Đệ là con của một người phụ nữ điên, sao có thể viết bài văn hay như , chắc chắn là đạo văn. Cậu ấy còn không biết đến thương của mẹ là gì nữa cơ!”
Tôi đứng trên sân khấu nắm chặt micro, lớn tiếng phản bác: “Tôi biết thương của mẹ là gì. Đây chính là bài viết tôi viết, tôi không hề đạo văn!”
Bạn thấy sao?