Đừng Nhân Danh Chính [...] – Chương 4

Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa (P4)

Tác giả: Nguyệt Lộc

Đề cử: Phù Sinh Nhược Mộng - 浮生若梦

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

8.

Thông tin tôi và Giang Duật Phong từ hôn, thật ra ngay vào tối tôi quyết định kết hôn cùng Tô Nghiễn Châu đã tuyên bố ra bên ngoài. Tôi đã tuyên bố một cách chính thức, rõ hai nhà Giang Tô không còn là thông gia.

Nhưng không ai tin tưởng.

Toàn bộ bè trong giới đều thấy tôi quá Giang Duật Phong.

Mà hắn, cho dù mấy năm nay không bên tôi đã có thêm một đứa em bên cạnh, vẫn tuyên bố với mọi người rằng chỉ có một mình tôi là hôn thê.

Đây không chỉ là một đoạn cảm, mà còn là liên hôn giữa hai gia tộc, cho nên không ai tin.

Mãi đến lần gặp mặt ở quán cà phê này, Giang Duật Phong mới nhận ra tôi không .

Bởi , xế chiều ngày hôm đó, mẹ Giang đến tận cửa.

Mẹ Giang từng thương tôi như con ruột, trong cả thời gian dài sau khi mẹ tôi mất, quả thực đã cho tôi không ít quan tâm và thương.

Nhưng lòng người vốn là khó công bằng, Giang Duật Phong là con trai duy nhất của bà.

Cho nên dù hắn cái gì, hoặc sai điều gì, thân mẹ, căn bản không nỡ chỉ trích.

Giống như ngay lúc này, mẹ Giang mặt mũi tức giận, xuất hiện trước mặt tôi.

Bà đưa tay chỉ vào mặt tôi, giọng vừa thất vọng lại phẫn nộ: “Tô Đường Nguyệt, những năm nay tôi đối xử với như con ruột, đối xử với con trai tôi như nào? Nó chỉ là quá thiện lương, cho nên mới chứa chấp Thịnh Tiêm Tiêm, đâu nhất thiết phải quá như thế, bỏ là bỏ, sau đó lại quay sang kết hôn với đứa nhi không rõ lai lịch kia?

Bà không vừa mắt Tô Nghiễn Châu, rất rõ ràng.

Tô Nghiễn Châu ông nội dạy rất tốt, dù là giờ phút này vẫn duy trì lễ độ ngoài mặt.

Dù là vì tôi, hay vì nhiều năm ân , cũng vẫn cố nén không bộc lộ ra.

Nhưng dù là vì nguyên nhân nào, Tô Nghiễn Châu vẫn luôn là người Tô gia.

Cho nên, sao có thể để người khác bắt nạt chứ?

Tôi chắn trước mặt , mẹ Giang trước mặt, ngữ khí cũng lạnh lẽo, cứng rắn hơn:

“Tô Nghiễn Châu không phải nhi, ấy là người Tô gia, cả đời đều là người Tô gia!”

Mẹ Giang như bị tôi kích : “Tô Đường Nguyệt! Cô tôi quá thất vọng, chỉ vì một Tô Nghiễn Châu mà hủy hôn là hủy hôn, coi Giang gia chúng tôi thành cái gì? Kể từ khi Duật Phong biết muốn đính hôn cùng thằng kia xong, ngày nào cũng ở nhà uống đến say mèm, gửi tin nhắn cho cũng không thấy trả lời, tới gặp cũng không thèm để ý. Tôi cũng chỉ có thể dùng cái mặt già này đến hỏi , rốt cục đã nghĩ cái gì!”

Tôi chỉ mỉm nhẹ nhàng, sau đó ngay trước mặt bà, cầm tay Tô Nghiễn Châu: “Như dì chứng kiến, đây là hôn phu của con, Tô Nghiễn Châu.”

9.

Cuối cùng mẹ Giang cũng tức giận bỏ đi.

Trước khi đi, bà vẫn không quên dọa: “Được lắm, Tô Đường Nguyệt, lòng đủ độc. Đã , tôi cũng không nhất định phải niệm cha mẹ , Tô gia và Giang gia chúng ta cũng không nhất định phải hợp tác, sau này tôi chống mắt lên đối phố với đám bác kia như nào!”

Hay lắm, lại còn dùng công ty uy hiếp tôi.

Tô Nghiễn Châu nắm tay tôi, trấn an tôi: “Yên tâm, tôi và em sẽ cùng bảo vệ Tô gia thật tốt. Thứ thuộc về em, tôi sẽ không để bất cứ một ai cướp mất.”

Tôi tin , giống như tin ông nội tôi.

Ở trong đại gia đình bằng mặt không bằng lòng này, sau khi cha mẹ tôi mất, người tôi có thể tin tưởng chỉ còn mỗi ông nội và Tô Nghiễn Châu.

Hồi còn nhỏ, ông nội bị đả kích trầm trọng mà đổ bệnh, đám bác luôn hiền lành kia lại lộ ra vẻ mặt kinh tởm sau khi cha mẹ tôi mất, luôn mồm muốn tôi từ bỏ quyền thừa kế công ty.

Là Tô Nghiễn Châu đã chắn trước mặt tôi, cả đời này dù là phải tiêu tốn hết sức mình, cũng tuyệt đối sẽ thay cha mẹ tôi bảo vệ ông nội và tôi.

Anh vô cùng đáng tin, khiến tôi có thể vô ưu vô lo trưởng thành.

Ký ức hồi nhỏ ùa vào đầu, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình lúc trước rất quá đáng.

Khi đó, trong đầu tôi chỉ toàn Giang Duật Phong, lại quên mất có một thiếu niên cũng luôn luôn kiên định bảo vệ tôi.

Trong lòng dâng lên đau khổ khó , tôi vẫn cố gắng nặn ra nụ , vòng tay nhẹ ôm lấy Tô Nghiễn Châu: “Dù là giữa chúng ta không có nam nữ, em vẫn sẽ tốt chuyện người vợ nên , tuyệt đối không phản bội, tuyệt đối không phụ lòng !”

Tô Nghiễn Châu không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế này, hỏi tôi: “Tô Đường Nguyệt, em thật sự không thích tôi chút nào đúng không?”

Tôi chậm rãi buông ra, chỉ coi như thuận miệng hỏi một chút, cho nên tôi đưa tay nhéo nhéo mặt , nửa thật nừa vờ : “Ngược lại không phải, ví dụ như gương mặt này, em cũng rất thích.”

Cái này cũng không tính là dối.

Tô Nghiễn Châu là người đẹp trai nhất tôi từng thấy trong đời, gương mặt kia cho dù là không biết gì cả, chỉ cần debut cũng chắc chắn có thể một lần là nổi tiếng.

Tô Nghiễn Châu cong môi một cái, sau đó lại vươn tay nhéo mặt tôi: “Thích gương mặt này cũng tốt, Tô Đường Nguyệt, chúng ta đã quyết định kết hôn rồi, em thử thích tôi đi, có không?”

Không biết sao, nhịp tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.

Rõ ràng lúc mấy lời này của cũng không quá cảm, không hiểu sao, tôi lại hơi hoảng hốt.

Giống như đã tỏ trá hình, tôi sợ bản thân đoán sai, sau đó trở nên vô cùng mất mặt.

Tô Nghiễn Châu như có thể đoán suy nghĩ trong lòng tôi, đột nhiên vô cùng thoải mái.

“Hay là, em đoán ra rồi?”

Đoán ra gì cơ?

Đoán ra… Thật ra đã sớm có mưu đồ khác với tôi?

10.

Giả thuyết này cũng không tồn tại lâu.

Ông tôi việc gì cũng không quá đáng tin.

Ví dụ như ông thấy chuyện tôi với Tô Nghiễn Châu kết hôn là một chuyện vô cùng chắc chắn.

Cho nên ông còn có ý vô tác hợp hai chúng tôi hẹn hò, tiệc tối thắp nến trong nhà cũng là ông nội đeo kính lão, tự mình sắp xếp.

Ông cụ có lòng như thế, nếu tôi không vui, nhất định sẽ ôm ngực, dựa vào ghế sô pha, bắt đầu hoài niệm hồi ức năm tháng trước kia, vừa vừa chấm nước mắt.

Không thể trêu chọc, căn bản không thể trêu chọc.

Cho nên tôi và Tô Nghiễn Châu ăn bữa tối ông nội đã tỉ mỉ chuẩn bị, còn uống khá nhiều rượu.

Cũng bởi vì ông nội đã trước, ông rất trân quý rượu này, nếu tôi và Tô Nghiễn Châu không trân quý, ông sẽ ôm di ảnh bà tôi khóc.

Tôi và Tô Nghiễn Châu uống đến hơi mơ màng, chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, xem bộ phim ông nội tỉ mỉ chọn từ trước.

Ừm… Rất kịch liệt.

Tôi và Tô Nghiễn Châu không ai dám đậy, sợ xảy ra chuyện gì.

Nhưng lại lên tiếng trước: “Đường Nguyệt, còn nhớ lần đầu mình gặp nhau như nào không?”

Tôi gật đầu, chuyện này đương nhiên không thể quên .

Hồi nhỏ, thật ra Tô Nghiễn Châu không khỏe lắm, thậm chí có thể bệnh rất nghiêm trọng, cho nên mới bị cha mẹ ruột bỏ lại bệnh viện.

Sáng sớm, bò lên sân thượng, muốn nhảy lầu tự sát.

Là cha mẹ tôi vừa lúc gặp nên cứu , sau đó ông nội muốn nhận nuôi .

Đáng tiếc chưa kịp thủ tục, cha mẹ tôi đã gặp tai nạn.

Vốn dĩ đã quyết cho trai tôi, toàn bộ những chuyện tồi tệ trong gia tộc nổi lên, ông nội lao tâm khổ tứ quá độ, Tô Nghiễn Châu lại lộ ra thiên phú kinh doanh, bởi ông nội thay đổi tâm tư, trực tiếp để chồng nuôi của tôi.

Tô Nghiễn Châu là một người rất nặng , không có bất cứ dị nghị nào với chuyện này.

Bởi ngay lần đầu gặp mặt, đã tặng tôi một hũ thủy tinh đầy sao tự gấp đã lâu, hy vọng tôi sau này sẽ bình an thuận lợi.

Lúc đó cha mẹ mất rồi vốn rất khó chịu, không hiểu sao lại có thêm một tên chồng nuôi.

Cho nên tôi không định gặp , thậm chí còn hất đổ hũ sao kia đi.

Nhưng nét mặt đáng thương của , hơn nửa đêm ngủ không , tôi lại chạy ra ngoài sân, cẩn thận nhặt sao lại.

Tóm lại, ký ức lần đầu gặp mặt cũng không tốt đẹp lắm.

Tô Nghiễn Châu nghe tôi kể xong, đột nhiên vô cùng dịu dàng: “Lúc đó tôi nghĩ, vợ nhỏ tính hơi nóng nảy, về sau tôi phải nhường nhịn chút. Tôi vốn định nhặt sao lại, nhỡ đâu sau này em thích thì sao? Nhưng tôi chưa kịp đi xuống, đã thấy có bóng người nho nhỏ cúi xuống, ngồi xổm ở góc tường, lần lượt nhặt từng ngôi sao nhỏ, còn vừa nhặt vừa mắng tôi, mắng gì mà Tô Nghiễn Châu quá ngốc nghếch, muốn lấy lòng sao không mang ít thức ăn qua, nhiều sao như này, gấp đau tay mức nào chứ.”

Anh ngừng một chút, đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó tôi chằm chằm.

“Lúc đó tôi nghĩ là, vợ nhỏ của tôi, hóa ra trong lòng cũng thương tôi.”

Vừa dứt lời, không khí vốn dĩ coi là bình tĩnh đột ngột bị đánh vỡ.

Những suy đoán mơ hồ kia, trong ánh mắt thâm của Tô Nghiễn Châu, đã đạt đáp án của nó.

m thanh từ phim rất lớn, người trong phim vô cùng kịch liệt.

Mà không khí trong phòng cũng ngày càng ái muội, ánh mắt Tô Nghiễn Châu dịu dàng đến mức có thể chảy nước.

Anh đưa tay cuốn đuôi tóc tôi, vì uống quá nhiều vang đỏ, khóe mắt cũng hơi ửng đỏ.

Anh nhẹ giọng : “Đường Nguyệt, thích tôi, không?”

Ánh trăng rất đẹp, người trước mắt cũng rất tốt.

Mọi thứ đều vừa vặn.

Cho nên, nước chảy thành sông, một đêm triền miên.

Đến lúc tôi tỉnh dậy, sắc trời đã sáng rõ, trên người vô cùng đau nhức.

Tô Nghiễn Châu một tay chống đầu, hờ hững nghịch tóc tôi, thấy tôi tỉnh lại thì cúi đầu, thả nhẹ nụ hôn lên mặt tôi.

“Lần này, con thật sự chạy không thoát nổi rồi.”

Trước cửa, một ông cụ rón rén mò mẫm, biết rõ tôi và Tô Nghiễn Châu cả đêm không rời phòng, đến mức không ngậm miệng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...