Tôi đồng ý với Kỳ Ngôn, tối thứ sáu ăn một bữa cơm ở nhà hàng gần gần, chuyện bản quyền phim điện ảnh.
Ngày gặp mặt đó, tôi đặc biệt trang điểm một phen, muốn cho hắn biết mấy năm nay tôi sống rất tốt.
Không ngờ lúc gặp mặt, Kỳ Ngôn vô cùng thẳng thắn: “Ừm, mấy năm nay của tôi không tốt lắm.”
Tôi ngẩn người, bừng tỉnh: “Nhà sản rồi hả? Nên thiếu gia nhà giàu như mới chạy đến đây biên tập tiểu thuyết?”
“Cũng không đến mức sản, chỉ là vì không chịu kết hôn nên bị ba tôi đuổi khỏi nhà mà thôi.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài.
Tôi theo bản năng hỏi tiếp: “Tại sao lại không chịu kết hôn?”
“Đương nhiên là vì tôi có người mình thích rồi.”
Ánh mắt Kỳ Ngôn tôi bỗng dần sáng lên:
“Tâm Tâm, mấy năm nay, sau khi chúng ta chia tay, tôi chưa từng ai cả.”
Tôi mím môi, thẳng: “Nhưng tôi đã không còn thích nữa.”
“Sau khi chia tay, tôi lại hai người, tuy cũng không phải là thuận lợi.”
Không muốn nhớ tới Thời Nghiễn, tôi đổi chủ đề: “Nói chuyện công việc đi, công ty nào muốn mua bản quyền của tôi?”
May là chuyện bản quyền Kỳ Ngôn không lừa tôi, vì thế tôi với hắn trò chuyện về phí bản quyền và cải biên độ dài cho cốt truyện sao hơn hai tiếng mới xong.
Tôi muốn trả tiền, lại bị Kỳ Ngôn ngăn lại:
“Tôi không đến mức không trả nổi một bữa cơm đâu, khi nào ký hợp đồng xong, em mời tôi lại một bữa là .”
“… Được thôi.”
Trả tiền xong, tôi và Kỳ Ngôn sóng vai cùng đi ra.
Ánh đèn ấm áp của hành lang chiếu xuống, trong ánh sáng mờ ảo, tôi thấy hai người trước mặt đang có tác thân mật, máu cả người bỗng đông lại.
Cách tôi hai bước, Thời Nghiễn có vẻ như đang say, dựa người vào vách tường, hơi hơi cúi đầu.
Mà bên cạnh hắn, Thiệu Đường tay cầm mắt kính hắn, môi gần như dán vào mắt hắn, nhỏ giọng nhẹ nhàng:
“Anh uống thành như rồi chắc không gọi xe đâu. Nhà em ở gần đây, đêm nay thầy Thời đến nhà em tạm không?”
Tôi hé miệng, muốn gì đó lại phát hiện không thể phát ra tiếng.
Nhìn thấy son môi rồi suy đoán là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác.
Cơn đau liên miên không dứt trào ra từ đáy lòng, không đợi tôi lên tiếng, Kỳ Ngôn bên cạnh đã mở miệng: “Tâm Tâm, sao em lại khóc?!”
Trong giọng mang theo chút hoảng loạn.
Tiếng hắn không lớn, bởi vì quá gần nên hai người bên kia cũng nghiêng đầu, qua bên này.
Ánh mắt đối diện nhau, men say mờ mịt trong mắt Thời Nghiễn bỗng tan đi vài phần.
Hắn lấy lại mắt kính từ trong tay Thiệu Đường, bước một bước về phía tôi, nhỏ giọng gọi tôi: “… Mạnh Kính Tâm.”
Kỳ Ngôn lập tức vượt lên trước một bước, giơ tay che ở trước mặt tôi: “Anh có việc gì à?”
Thời Nghiễn chằm chằm hắn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, giọng lành lạnh: “Anh là ai?”
“Tôi là người cũ của Tâm Tâm, sao, muốn gì?”
Thời Nghiễn nhếch môi, mùi rượu nhàn nhạt phát ra từ người hắn.
Tôi theo bản năng thoáng qua Thiệu Đường đứng bên cạnh, ta rất tự nhiên mà lại tôi, trong mắt tràn đầy chắc chắn, thậm chí còn nở nụ tự tin với tôi.
“Cười cái gì?” Tôi bỗng mở miệng, “Nhặt lại đàn ông tôi không cần nữa, mới thôi đã khiến vui rồi à?”
Biểu cảm của Thiệu Đường hơi cứng lại.
Tôi không để ý đến hai người kia, đi theo sau Kỳ Ngôn rời đi.
Không ngờ vừa đến cửa tiểu khu thì thấy Thời Nghiễn đang đứng dưới ánh đèn đường.
Hắn đứng thẳng ở đó, dù đang say cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất ưu tú đó, ngược lại lại giống như một đóa hoa nở trên cao bị kéo xuống trần gian .
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, ánh mắt Thời Nghiễn thoạt có vẻ đau thương.
“Mạnh Kính Tâm.”
Tôi móc điện thoại ra, mặt không biểu cảm hỏi hắn: “Anh lái xe trong trạng say rượu phải không?”
“Đi taxi tới.”
“Vậy gọi taxi về đi.”
Tôi bỏ ý định báo cảnh sát, cất điện thoại đi.
“Nếu thấy đi một mình không an toàn thì gọi Thiệu tới đón đi, tôi thấy hai người cũng rất xứng đôi đấy.”
Hắn không để ý lời tôi , mím môi, bỗng mở miệng:
“Ban nãy ở nhà hàng để bàn chuyện hợp tác dự án độc quyền với công ty kinh doanh, vì Thiệu cũng tham dự nên chúng tôi mới ở cạnh nhau.”
Tôi không nhịn lời chanh chua:
“Sao còn gọi là Thiệu nữa? Quan hệ của hai người đã tới mức ở nhà nhau rồi, phải gọi là cục cưng Thiệu Đường mới đúng chứ?”
“Mạnh Kính Tâm.”
“Ôi… xưng hô này tôi nhận không nổi đâu, tôi kiến nghị nên tiếp tục gọi tôi là người cũ đi…”
Tôi đang mấy câu âm dương quái khí, Thời Nghiễn đột nhiên bước lên trước hai bước, ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào trong lòng hắn.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc trộn lẫn với mùi rượu hỗn loạn bao bọc lấy tôi.
Tôi nên lập tức đẩy hắn ra mới phải, giây phút bàn tay đặt trên vai hắn, bỗng có hơi không nỡ.
Đồ không có chính kiến!
Tôi thầm chửi chính mình ở trong lòng.
“Mạnh Kính Tâm…”
Môi hắn dán sát tai tôi, giọng hơi khàn khàn ở khoảng cách cực gần mà tiến vào trong tai tôi, cộng cả hơi thở ấm áp lại, cùng nhau phả vào tóc tôi: “Em thật sự, không cần nữa sao?”
Môi hắn dán sát tai tôi, giọng hơi khàn khàn ở khoảng cách cực gần mà tiến vào trong tai tôi, cộng cả hơi thở ấm áp lại, cùng nhau phả vào tóc tôi: “Em thật sự, không cần nữa sao?”
Bạn thấy sao?