Tôi đang hồi tưởng lại quá khứ, điện thoại bỗng vang lên.
Nghe máy, bên kia truyền đến giọng của Thời Nghiễn: “Mạnh Kính Tâm.”
Tôi bỗng lấy lại tinh thần, những cơn đau đã cố bị áp xuống lại dần dần trồi lên.
“Ừ.”
Tôi lên tiếng, sau đó không nữa, trong điện thoại bỗng yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.
Một lát sau, Thời Nghiễn lại mở miệng: “Ngày đó em tới nhà tôi, đã lấy đồ chưa?”
“Lấy rồi.”
“Chắc em không để ý, em còn một thứ ở chỗ tôi, ngày mai tôi đưa qua cho em.”
Tôi cau mày nhớ lại, không nhớ ra còn thứ gì mà mình không lấy đi: “Thứ gì?”
“Son của em.”
Tôi lập tức nhớ tới thỏi son trên tủ ở lối đi vào kia, cơn giận lại bốc lên, lạnh :
“Không cần. Tôi thấy lớn tuổi nên nhầm rồi, đó không phải là son của tôi, phiền đi tìm chủ nhân chân chính của nó, cảm ơn.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp điện thoại.
Muốn chặn luôn số điện thoại của hắn, rồi lại tiếc.
Tôi vừa mắng bản thân không có chính kiến, vừa ném điện thoại xuống đi tắm.
Không ngờ, hôm sau ngủ tới giữa trưa mới tỉnh, lúc xuống lầu ăn cơm mới phát hiện xe của Thời Nghiễn thế mà đang dừng ở dưới lầu.
Mà hắn đang đứng ở xa xa, không chớp mắt mà tôi.
Tôi lập tức dừng bước chân, hắn: “Anh tới đây gì?”
Hắn mím môi: “Đồ của em — —”
“Tôi đã đó không phải là đồ của tôi!”
Cảm của tôi lập tức bùng nổ.
“Tối hôm qua tôi đã trong điện thoại rồi còn gì, có phải không nghe thấy không?”
“Cũng đúng thôi, giáo sư như sao mà nghe thấy ?”
“Dù sao lúc nhau cũng đã lười nghe lời tôi , đừng là lúc chia tay rồi!”
“Anh tới tìm tôi thì không bằng nhớ lại xem mấy ngày nay, mang về nhà là ai, xác nhận xem là đồ của ai đi!”
Nói xong, tôi không thèm hắn, xoay người bỏ đi.
Không ngờ Thời Nghiễn lại nắm lấy cổ tay tôi, thấp giọng : “Anh không có.”
“Cái gì?”
“Anh không có… mang nào về nhà cả.”
Tôi lười nghe hắn giải thích, muốn rút tay lại, không ngờ Thời Nghiễn lại lập tức cầm thật chặt.
Động tác này lại kéo tôi về cảnh không thể miêu tả trong trí nhớ.
Dưới ánh đèn lờ mờ trong xe, hắn cũng nắm chặt cổ tay tôi như thế này, khi cả hai đã lên đến đỉnh điểm thì nghẹn ngào bên tai tôi: “Mạnh Kính Tâm.”
Thật ra tôi rất thích nghe Thời Nghiễn gọi cả họ lẫn tên tôi, đặc biệt là vào những lúc như thế này.
Tuy không bằng mấy cách gọi thân mật như cục cưng, vợ, lại mang theo sự nghiêm túc, trịnh trọng một cách kỳ lạ.
Tôi cũng vì thời khắc ngắn ngủi ấy mà cho rằng hắn thật sự thích tôi.
Đột nhiên tỉnh táo lại, tôi chỉ cảm thấy dạ dày và trong lòng quặn đau, vì thế tôi hất tay hắn ra, lạnh lùng :
“Đừng chạm vào tôi, tôi ngại dơ!”
Sắc mặt Thời Nghiễn dần trở nên tái nhợt, tôi trừng mắt với hắn, gằn từng chữ:
“Ngày đó đến trường của các người tìm là tôi vô liêm sỉ, khiến tôi xấu hổ trước mặt người khác cũng là tôi xứng đáng.”
“Nhưng bây giờ tôi tỉnh táo rồi, tôi quyết định sẽ một người cũ đủ tư cách.”
“Anh thích trang trí nhà kiểu gì thì trang trí, thích đi ăn với ai thì đi, thích đưa ai về nhà thì cứ việc đưa, đừng phiền tôi nữa là !”
Tôi rống xong một mạch, đến hai câu cuối cùng vẫn không thể kìm chế mà hơi nghẹn ngào.
Bởi vì tôi thật sự rất thích hắn.
Tôi không muốn khiến bản thân chật vật, ngay vào lúc nước mắt sắp rơi xuống thì đột nhiên quay người, bước nhanh bỏ đi.
Thời Nghiễn không đuổi theo, còn tôi vừa khóc vừa bước vào KFC, một mình ăn khẩu phần của cả nhà.
Trước đây lúc nhau, vì Thời Nghiễn không thích loại thực phẩm rác này nên tôi cũng rất ít khi đụng vào, mà chạy theo sở thích của hắn, ăn ở những nhà hàng có khẩu vị thanh đạm.
Dừng — — sao lại nghĩ tới Thời Nghiễn nữa ?
Để dời đi sự ý, sau khi về nhà tôi dứt khoát đào một cái hố mới, hai quyển cùng một lúc, khiến bản thân bận tới mức choáng váng đầu óc.
Trong thời gian đó, Thời Nghiễn không hề liên hệ với tôi, Kỳ Ngôn lại bắt đầu không ngừng gửi tin nhắn Wechat cho tôi.
Tôi lờ đi, ngoại trừ tin nhắn liên quan đến công việc thì đều không trả lời lại.
Chiều hôm đó, hắn lại gửi cho tôi một tin nhắn rằng có muốn gặp mặt chuyện công việc không.
Khi tôi đang định chọc thủng ý đồ của hắn thì Kỳ Ngôn bỗng :
“Có công ty điện ảnh kia trúng truyện của em, tôi muốn gặp em để chuyện bản quyền, còn có sự phát triển của quyển truyện sau đó nữa.”
Bạn thấy sao?