Cô ta rất nhanh đã đi đến trước mặt Thời Nghiễn, mỉm , “Vừa hay, chiều nay em không có tiết.”
Tôi ngơ người.
Chuyện gì đây?
Thời Nghiễn chắc chắn tôi có người mới như , chẳng lẽ là vì sau chia tay, hắn cũng rất nhanh đã quen người mới, nên mới suy bụng ta ra bụng người sao?
Tôi vượt lên trước hai bước, vừa hay nghe thấy giọng nhàn nhạt của Thời Nghiễn:
“Ngại quá, Thiệu, chiều nay tôi còn phải đến cửa hàng nội thất, nhà cưới vẫn còn đang phải trang trí, không đi .”
Cô kia , biểu cảm tự nhiên: “Chuyện trang trí nhà cũng không vội mà, huống chi đã chia tay…”
Rốt cuộc tôi cũng không nghe nổi nữa, đi nhanh đến trước mặt hai người, khó chịu chằm chằm Thời Nghiễn.
Ánh mắt hắn hơi dừng lại, sau đó rũ mắt tôi, không gì.
“Thời Nghiễn, biết tôi là ai không?”
“Biết.” Hắn gật đầu, sau đó đổi giọng: “Người cũ.”
Tôi tức giận tới mức đầu muốn bốc khói tới nơi, Thiệu bên cạnh che miệng , rất tự nhiên vươn tay với tôi:
“Chào , tôi tên Thiệu Đường, là giáo viên cùng trường với Thời Nghiễn.”
Tôi chằm chằm bàn tay trắng nõn kia hai giây, yên lặng vươn tay ra, nắm lấy tay ta.
Lòng bàn tay chạm vào nhau một chút liền tách ra, tôi rút tay lại, tiếp tục về phía Thời Nghiễn: “Tôi có việc tìm .”
Hàm ý trong lời đã rất rõ ràng, Thiều Đường cũng rất thức thời, mỉm tạm biệt.
“Nếu đã thì tôi đi trước đây. Thầy Thời, sau này có rảnh tôi hẹn sau.”
Thị uy, đây chắc chắn là đang thị uy với tôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt bậc thang trước mặt Thời Nghiễn: “Xuống dưới.”
Hắn vốn đã cao hơn tôi nửa cái đầu, đứng như , tôi phải ngước lên hắn, chuyện không có khí thế.
Thời Nghiễn đến cả biểu cảm cũng không thay đổi, đi xuống dưới, đứng ở trước mặt tôi.
Tôi bắt đầu hỏi hắn: “Thiệu Đường là ai?”
“Đồng nghiệp.”
“Chỉ là đồng nghiệp thôi?”
Người vốn đang lạnh nhạt bỗng nhếch môi, trong mắt hiện lên sự trào phúng:
“Mạnh tiểu thư, đứng ở lập trường nào để hỏi tôi chuyện này?”
Sau đó hắn không quan tâm đến tôi, lướt qua tôi muốn đi.
Khí thế của tôi lại yếu thêm một chút, theo bản năng kéo lấy ống tay áo hắn, thấp giọng : “Em không có người mới.”
Bước chân của hắn bỗng dừng lại, một lát sau mới quay đầu: “Mạnh Kính Tâm, …”
Lúc chúng tôi chuyện, có mấy sinh viên đi từ cổng ra, chào Thời Nghiễn xong lại không nhịn mà tò mò về phía bên này.
Hắn mím môi, cằm bạnh ra, bỗng đưa tay lên nắm lấy cổ tay tôi: “Đi thôi, có gì lên xe rồi .”
Hơn một tháng không ngồi chiếc xe này, chiếc BMW màu xanh bạc vẫn giữ nguyên hiện trạng ban đầu.
Những món đồ trang trí tôi treo trên trần xe rũ xuống, tỏa ra mùi bạc hà.
Tôi bị say xe nghiêm trọng, không ngửi mùi trong xe, trước đây Thời Nghiễn mua vài mùi hương để tôi thử lần lượt, cuối cùng mới chọn mùi này.
Tuy hắn không tôi ít ra cũng đủ tận tâm với tôi.
Thời Nghiễn gõ nhẹ ngón trỏ lên tay lái: “Nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì không?”
Trong lòng tôi vừa ngọt vừa chua, hít mũi, sau đó tìm một cái cớ cho mình:
“Tối đó dọn đi hơi vội, có thứ còn để quên ở nhà , tôi muốn qua lấy.”
Thời Nghiễn im lặng.
“Chỉ vì chuyện này?” Hắn lạnh lùng : “Là cái gì? Tôi đóng gói gửi sang cho , nhà tôi không chào đón người lạ.”
Hai chữ “người lạ” đâm vào màng nhĩ tôi, đầu bỗng ong lên, cảm giác xấu hổ dâng lên mãnh liệt, tôi không chút suy nghĩ đẩy cửa xe, đi xuống.
Một bàn tay ấm áp bỗng nắm lấy cổ tay tôi, sau đó kéo ra sau, tôi một lần nữa ngồi xuống ghế phó lái.
“Đeo dây an toàn vào, tôi đưa về lấy.”
Hắn xong thì khởi xe.
Tôi cắn môi, cảnh vật di chuyển không ngừng ở bên ngoài cửa sổ, không hiểu sao bỗng nhớ tới lần đầu tiên đến nhà Thời Nghiễn.
Bạn thấy sao?