Sau đó Thời Nghiễn với tôi, vào tối cuối cùng ở thành phố A, Thiệu Đường tìm cớ lấy thẻ phòng ở chỗ lễ tân, mặc váy ngủ tơ tằm chạy tới phòng hắn.
“Vốn định đợi dự án kết thúc là cắt đứt liên hệ với ta, lại về vấn đề giữa và em mấy tháng qua, không ngờ ta lại lấy acclone kết với em.”
Thời Nghiễn có vẻ bất đắc dĩ: “Hôm ấy lúc từ thành phố A về, đã rõ ràng với ta rồi.”
Tôi rầm rì lăn lội trong lòng hắn: “Sư muội người ta thầm bao nhiêu năm qua, cảm thấy với người ta mới là một đôi chân ái kìa.”
“Đó là ta cảm thấy.”
“Em không biết, em không vui, mau dỗ em đi.”
Thời Nghiễn giơ tay xoa đầu tôi, khiến tôi vô cùng bất mãn: “Bảo dỗ em cơ mà, khác gì xoa mèo đâu!”
“Dỗ như thế nào?”
“Thì gì đó ngọt ngào, âu yếm, hoặc là hôn em, hoặc là…”
Giọng tôi dần nhỏ đi, không nhịn r/ê/n lên một tiếng, thở dồn dập:
“Thời Nghiễn, đang gì đó?”
Hắn nghiêm túc : “Đang dỗ em.”
“Mẹ nó, sao em cảm giác bịp em là chưa từng ai bao giờ thế nhỉ, chứ sao lại thành thạo chuyện này như …”
Tôi thở phì phò định tránh đi, không ngờ lại bị Thời Nghiễn túm lấy kéo trở lại, vô số nụ hôn cùng rơi xuống.
“Không có bịp em.”
“Trong mơ từng thử rồi mà thôi.”
…
Vào lúc mùa hè sắp kết thúc, cuối cùng cũng ký xong hợp đồng bản quyền.
Kỳ Ngôn đặc biệt liên hệ với tôi: “Tôi từ chức rồi, ngày mai biên tập mới sẽ liên hệ với em.”
“Không biên tập nữa à?”
“Ừ, vốn là để gặp em, trước đã muốn từ chức rồi, nghĩ lại thì dù sao cũng phải giúp em xong xuôi chuyện bản quyền đã rồi mới từ chức.”
Hắn ra vẻ tiêu sái mà một tiếng, xoay người xua xua tay với tôi: “Đi đây, về nhà thừa kế gia sản hàng tỉ đây.”
Tôi nghĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi thấy Kỳ Ngôn.
Tôi rất nhanh đã dọn về nhà Thời Nghiễn.
Thiện Thiện cũng quen rồi: “Tớ vẫn giữ lại phòng cho cậu, cãi nhau thì về đây.”
Tôi hì hì ôm lấy ấy: “Cục cưng Thiện Thiện, cậu chính là nhà mẹ đẻ của tớ.”
“Thôi thôi, lo đương của cậu đi.”
Sau khi ra tất cả, dù tôi hay là Thời Nghiễn đều đang cố gắng hòa hợp để tìm ra điểm cân bằng trong mối quan hệ này.
Tôi không còn đè nén cảm , Thời Nghiễn cũng sẽ thử vài câu để trấn an tôi, tuy vẫn còn hơi trúc trắc.
Hầu hết hắn vẫn sẽ chọn cách dùng hành để dỗ tôi.
Tôi cũng… rất hưởng thụ.
Ngày đó khi Thời Nghiễn đi dạy, mẹ hắn bỗng tới chơi.
“Tâm Tâm, dì nghe Thời Nghiễn hai đứa quay lại rồi. Tính cách đứa nhỏ này không tốt lắm, con cố gắng đảm đương nhé.”
Dì do dự một chút rồi thấp giọng :
“Thật ra từ khi nó còn nhỏ, dì đã ly hôn với ba nó. Ban đầu dì dốc sức vào công việc, Thời Nghiễn đi theo ba nó, ba nó thích uống rượu, uống say là mắng Thời Nghiễn, còn không cho nó cãi lại, chỉ cần cãi lại một câu thôi thì ăn ngay một cái bạt tai.”
“Một năm sau, dì nhận điện thoại của hàng xóm, vội vàng về đó đón nó đi, khi đó một lỗ tai của Thời Nghiễn suýt chút nữa đã không nghe .”
“Sau khi trị khỏi bệnh thì tính cách nó cũng thay đổi, cảm của người khác càng kịch liệt trước mặt nó thì nó càng thờ ơ, lạnh nhạt. Bác sĩ từng , đây xem là một cơ chế để bảo vệ bản thân.”
“Nhưng hôm ấy nó về nhà với dì, đương với con đã khiến nó thay đổi, con không biết dì vui thế nào đâu.”
Nói tới đây, nước mắt dì đã rưng rưng.
Tôi sững sờ ngồi trên ghế sô pha, trong lòng bỗng đau đớn.
Nước mắt nhòe đi, tôi như thấy Thời Nghiễn khi còn nhỏ, sợ hãi mà đứng trước mặt một gã trung niên say mèm, nhận lấy cái tát không lý do.
Sau khi dì về tôi cũng ra cửa, đi siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn về, nấu cơm tối cho Thời Nghiễn.
Hắn nếm một miếng, không cảm mà buông đũa xuống: “Không tồi, mà sau này em đừng vất vả như , để cho.”
Tôi thấy phản ứng của hắn không đúng lắm, vì thế cũng gắp một đũa.
“Ngon mà cũng không ngon lắm.”
Thời Nghiễn không nhịn : “Sao tự nhiên lại nấu cơm cho ?”
“Hồi sáng dì có tới, kể cho em nghe chuyện hồi nhỏ của .”
Tôi vươn tay, lặng lẽ nắm lấy tay hắn: “Xin lỗi , Thời Nghiễn, trước đây em không biết.”
“Có gì mà xin lỗi chứ?”
Thời Nghiễn bật :
“Em biết không, hôm ấy ở sân trượt tuyết, một tên đàn ông say khướt như mà em lại dám đứng ra ngăn cản hắn, trong lòng thế mà lại hâm mộ em bảo vệ ấy.”
Cho nên Thời Nghiễn thích tôi cũng là vì cảnh tượng đó khiến hắn nhớ tới bản thân mình lúc nhỏ.
Tôi cố nén chua xót trong lòng, thề son sắt:
“Nếu lúc ấy em gặp , em chắc chắn sẽ che chở trước mặt , đánh nhau một trận với ba .”
“Không sao cả.”
Thời Nghiễn thò người qua, hôn lên môi tôi một cái, nhẹ giọng : “Bây giờ gặp vẫn kịp mà.”
Mấy ngày sau, hắn lái xe đưa tôi đến căn nhà cưới đã lâu rồi tôi chưa ghé.
Mở cửa, đập vào mắt tôi là bức tường sơn màu xanh đậm, TV âm tường, cửa sổ thủy tinh sát đất, đèn lông vũ treo ở phòng khách, ô cửa hình vòm tôi muốn , gạch lát phòng tắm màu xanh biển, còn có bức tranh sơn dầu hình cảng biển ở phòng khách,…
Mỗi một chỗ đều trang trí theo ý muốn của tôi.
Tôi , đột nhiên quay đầu lại, vừa hay đâm sầm vào trong lòng Thời Nghiễn.
Hắn nhẹ giọng : “Đưa em đi ngắm biển.”
Ánh hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ sát đất, vừa lúc chiếu vào bức tranh sơn dầu cảnh hoàng hôn ở cảng biển, hắt lại ánh sáng rạng rỡ.
Bước chân tôi dừng lại, tháo chiếc nhẫn kim cương lồng trong khung ảnh xuống.
Giọng của Thời Nghiễn vang lên bên tai tôi, thật cẩn thận hỏi: “Chúng ta kết hôn nhé?”
Trong mấy giây im lặng của tôi, bàn tay đặt trên vai tôi của hắn không nhịn hơi siết lại, hiển nhiên là đang vô cùng thấp thỏm, lo âu.
Hắn thật sự tôi.
Cuối cùng tôi cũng cong miệng, đưa cả tay và nhẫn trước mặt hắn: “Dạ”
HẾT.
Bạn thấy sao?