Lời của ta lập tức chọc vào nơi yếu nhất trong lòng tôi.
Thế cho nên sau khi Thời Nghiễn trở về, tôi cũng không mở miệng.
Tôi ỉu xìu mà ngồi vào trong xe, hắn không khởi xe ngay mà hỏi tôi:
“Không vui à?”
“Sao Thiệu Đường lại gọi là sư huynh?”
Tôi không nhịn , vẫn quyết định hỏi trực tiếp hắn.
“Bọn cùng học thạc sĩ với tiến sĩ, vẫn luôn cùng chung một phòng thí nghiệm, chỉ là ta nhỏ tuổi hơn . Sau này lại cùng ở lại trường dạy học, lâu lâu ta vẫn gọi là sư huynh, là xưng hô từ hồi còn ở phòng thí nghiệm.
“Vậy sao ta lại biết và em chia tay, còn biết của em không tốt nữa?”
Sắc mặt Thời Nghiễn bỗng lạnh xuống: “Cô ta với em như à?”
“Đúng .”
Sắc mặt hắn căng chặt:
“Là sau khi chúng ta chia tay, có một hôm mẹ gọi điện thoại tới có nhắc đến việc này, con là em có hơi tính một xíu, bảo nhường nhịn em một chút, bị ta nghe .”
Tôi giật mình, tinh thần phục hồi lại: “Thì ra là như .”
Thật ra điều tôi muốn hỏi là, hôm ấy ở nhà hàng, ta thừa dịp uống say muốn đưa về nhà, tại sao còn chưa cắt đứt quan hệ với ta?
Nhưng tôi vẫn không hỏi ra miệng .
Thế giới của người trưởng thành quá phức tạp, họ là học với nhau, bây giờ còn là giáo viên chung trường, theo như lời Thời Nghiễn thì còn hợp tác chung một dự án nữa.
Quá nhiều liên hệ như , chỉ cần tôi nhắc tới thì sẽ rất có thể lại cãi nhau giống như trước, ầm ĩ một hồi rồi cuối cùng kết quả vẫn không thay đổi.
Thôi thì… bỏ đi .
Tôi quyết một trưởng thành, hiểu chuyện.
Chỉ cần Thiệu Đường thức thời đừng có đến khiêu khích tôi thì tôi sẽ coi như ta không tồn tại trên đời.
Tôi theo Thời Nghiễn về nhà ăn cơm, thuận tiện ngủ trưa luôn.
Không biết có phải do mệt quá hay không, lúc tôi tỉnh lại đã vào chiều tối.
Tôi vừa mặc áo vào, đằng sau đã truyền đến giọng của Thời Nghiễn: “Đói bụng chưa?”
“Em phải về.”
Vừa dứt lời, không đợi Thời Nghiễn lên tiếng, điện thoại tôi bỗng vang lên.
Là Kỳ Ngôn.
Không biết có phải hắn uống nhiều quá không mà giọng khàn khàn, chứa một ít men say: “Tâm Tâm, rất nhớ em.”
Trong phòng yên tĩnh, giọng của hắn vang lên cực kỳ rõ ràng.
Tôi lập tức cứng đờ người, dù không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận Thời Nghiễn đằng sau đang trở nên lạnh lẽo.
“Kỳ Ngôn, tỉnh táo lại đi, chúng ta đã chia tay…”
Trong lòng tôi khẽ tính toán: “5 năm rồi.”
“Nhưng 5 năm qua vẫn luôn đợi em, trước đây chúng ta chia tay là vì hiểu lầm. Khi đó tuổi trẻ bồng bột, không chịu cúi đầu nhận sai, còn tìm nhiều lý do…”
Hắn càng càng nhỏ.
Đầu bên kia chỉ nghe thấy tiếng người ồn ào và tiếng nhạc.
Tôi nắm chặt điện thoại, đang định khuyên hắn hai câu, đằng sau bỗng có một bàn tay xuất hiện, ôm lấy hông tôi, kéo cả người tôi về phía sau.
Trời đất quay cuồng, tôi theo bản năng hét lên một tiếng, điện thoại rớt xuống tấm nệm mềm mại, người cũng nửa nằm trong lòng Thời Nghiện, mái tóc đặt toán loạn trên chân hắn.
Bàn tay kia vẫn đặt trên hông tôi, nhẹ nhàng nhéo bụng tôi, một tay khác nhặt chiếc điện thoại bị tôi đánh rơi lên, thong thả mở miệng:
“Chào , Kỳ, tôi rất đồng cảm với hoàn cảnh của , chuyện này cũng không đại diện cho việc có thể dùng việc tư, vào lúc không phải giờ việc mà quấy rầy Mạnh Kính Tâm.”
Đầu bên kia điện thoại bỗng vang lên tiếng thứ gì đó vỡ nát, giọng của Kỳ Ngôn lạnh đi: “Anh là… Thời Nghiễn? Người cũ của Tâm Tâm?”
“Sửa lại một chút, là người hiện tại.”
Nói xong, Thời Nghiễn trực tiếp cúp điện thoại, ném nó sang một bên, sau đó cúi đầu tôi chăm .
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh hoàng hôn chưa chìm hẳn ngoài cửa sổ, cùng với ánh đèn đường chiếu vào, đáy mắt hắn xuất hiện sự ái muội đen tối.
Tôi căng thẳng nuốt nước miếng một cái, bỗng hỏi một câu: “Từ góc của , có phải mặt em to lắm không?”
“Không to.”
Hắn nắm lấy cổ tay tôi, thong thả ấn xuống gối, sau đó cả người cũng phủ lên: “Có to thì cũng không phải là mặt to.”
Tôi chậm hai giây mới hiểu ý hắn, lập tức cảm thấy đầu mình sắp bốc hơi tới nơi rồi.
Nhưng mà không biết có phải ảo giác của tôi hay không.
Tôi cứ cảm thấy Thời Nghiễn bây giờ không giống với cái kiểu luôn luôn bình tĩnh trước đây.
Sau một hiệp vội vàng của hắn, tôi bỗng kêu lên một tiếng, đột nhiên hiểu ra:
“Thầy Thời, có phải đang ghen không hả?”
Thời Nghiễn tạm dừng một chút, duỗi tay che đôi mắt của tôi lại.
“Muốn chơi cosplay thì để lần sau đi, sợ em… chịu không nổi.”
Bạn thấy sao?