Tạm biệt ông Bình trong rừng, Hải ôm theo hy vọng mỏng manh đi theo Hương tìm con trai. Trong lòng lúc này ngổn ngang khó tả, bao nhiêu suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu không có cách nào lí giải . Tuy rằng trong đời đây là lần đầu tiên tiếp với mấy thể loại chuyện tâm linh, thế cũng không hẳn là một người không có đầu óc. Qua tất cả những chuyện mà trải qua và câu chuyện mười năm tìm con không thành của Hương mà vẫn tự tin có thể tìm con trai thì mới là đầu óc có vấn đề.
Thế chẳng thà thấy xác con trai ngay trước mặt thì có thể mới có thể bỏ cuộc. Không có tin tức thì vẫn còn hy vọng, dù sao Hương đã mười năm tìm con ấy vẫn kiên trì đấy thôi. Anh chỉ mới đây là lần đầu, sao có thể chỉ vì mấy thứ vặt vãnh kia mà nhục chí cơ chứ, dù sao đi nữa bây giờ vợ đã mất, con trai mất tích thì sao có thể xem như không có chuyện gì cơ chứ. Cùng lắm nếu như không tìm con trai thì vẫn sẽ tiếp tục ở lại nơi này để tiếp tục đi tìm, nếu như chỉ nhặt xác của con trai, chắc sẽ nghĩ đến việc đi theo vợ con .
Thấy Hải cứ thất tha thất thểu đi theo sau, Hương khó chịu quay lại : “Này , không định đi nhanh à. Chúng ta chạy đua với mặt trời đất, tôi không muốn lãng phí thởi gian giúp vô ích đâu. Nếu như đến sào huyệt của nó quá tối thì chúng ta khỏi cần quay lại nữa.”
“Chị là sao?”
Hải còn ngơ ra mà hỏi, Hương cục tính đáp: “Nếu như nó không nhai đầu chúng ta thì bọn ma quỷ lảng vảng trong rừng cũng sẽ nhai xương chúng ta. Với cái tướng chậm chạp của thì đến lúc tôi cho ở lại mồi một mình.”
Mặc dù không biết là Hương đe dọa hay sự thật đúng là có tác dụng. Sợi dây thần kinh từ não đã nối dài đến hai chân và thúc giục Hải đi nhanh hơn, bám sát theo Hương. Đoạn đường này bây giờ khá khó đi, không dễ dàng như lúc trước nữa, thi thoảng có vài con thú như hươu hay vượn chạy vù vù ngang bọn họ. Những lúc này Hương phải kéo Hải thì mới biết đường mà né, nếu không chỉ e là bọn nó không cắn thì Hải cũng đụng cho ngã sấp mặt.
Sau mấy lần như thế thì Hương cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Thứ gì trong túi quần ?”
Hải ngơ ra mấy giây rồi nhanh chóng móc tấm bùa từ trong túi quần ra đưa cho Hương xem rồi hỏi: “Chị có biết nó là gì không?”
Hương vừa qua thì đã lập tức sa sầm mặt, co hỏi: “Ai cho cái này?”
“Tôi…là bà lão vợ ông Bình đưa cho tôi lúc ở nhà. Sau đó bà ấy còn cho tôi uống một ly nước lá lớn…”
Hải sợ Hương như thể sợ cọp, cứ ấp a ấp úng . Ban đầu Hương còn căng thẳng, khi Hải xong thì sắc mặt dịu bớt lại mà : “May là bà ấy cho uống ly nước đó, nếu không chắc xong đời sớm rồi. Cái là Thánh quái quỷ mà ông Bình đưa cho đâu?”
Hải lại lục từ túi quần bên kia ra cái lá Thánh, Hương hất mặt xuống đất, : “Mau ném nó đi, trước khi nó chết .”
Hải nghe đến đây thì lại vã mồ hôi lạnh, lo lắng hỏi: “Chị là sao ạ, chẳng phải cây Thánh này cả xóm thờ phụng hay sao ạ. Đêm qua tôi còn chính mắt thấy hiệu quả của nó ở trước cửa nhà và ngay mộ của vợ tôi mà. Ông Bình đây là cây có thể xua đuổi ma quỷ, sao chị lại nó sẽ chết tôi?”
Hương nghe xong thì nở một nụ kì quặc, : “Nếu như không tin tôi thì thôi ! Tôi đã trót hứa sẽ giúp đi tìm sào huyệt của nó để tìm con thì tôi sẽ đưa đi. Nhưng nếu như dọc đường hay đến chừng đó mà cái lá đó gì đến thì tôi không giúp đâu đó.”
“Chị…chẳng phải chị cũng có giữ một lá ư?”
“Tôi vứt rồi, sau lưng ông ta thì tôi đã vứt rồi. Tôi là thổ địa của rừng này, nghĩ tôi sẽ giữ lại cái lá quái quỷ đó ở trong người ư?”
Câu này của Hương khiến Hải không biết phải tiếp thu thế nào cho tốt. Bây giờ ở nơi này chỉ quen đúng ba người, mà ba người này lại là ba phe khác nhau. Một phe chơi bùa, một phe chơi cây và một phe chơi lá lạ, thật sự chẳng biết phải về phe nào cả. Nhưng theo như quan sát thấy ông Bình đối với người dân ở đây rất có sự tin tưởng, nếu không tại sao mọi người lại tỏ ra kính nể ông như chứ.
“Nhưng theo tôi thấy ông Bình ở nơi này rất kính nể, nếu không tại sao nhà nào cũng đặt cành cây khô kia ở trước nhà?”
Hương lại mỉa mai Hải, : “Đó là và họ, chứ tôi thì không. Nhà tôi năm đó cũng đặt cành cây khô kia kết quả thì sao, con tôi cũng bị nó bắt đi đấy thôi. Mười năm nay nhà tôi không có cây khô hay cây Thánh gì cả, chẳng phải là tôi vẫn sống nhăn răng đấy thôi, xem tôi có bị ma quỷ ăn thịt hay không?”
Thấy Hải vẫn còn hoài nghi cuộc đời lắm nên là Hương lại lệ nhiều hơn một câu: “Anh không tự phán đoán à, tại sao cây khô kia có thể cản ma quỷ ban đêm ban ngày thì vợ cậu vẫn bị và con trai cậu lại bị bắt đi?”
“Sao…sao chị lại biết vợ tôi bị , rõ ràng mọi chuyện diễn ra rất im lặng kia mà. Lúc ấy tôi còn tưởng vì sao một vụ người mổ bụng lớn như thế mà mọi người vẫn cứ bình thản như không và chẳng có chút gì là muốn bu lại xem.”
“Hừ! Cậu nghĩ chúng tôi rảnh sao. Nếu như chúng tôi có rảnh thì cũng chẳng dại mà dây vào những chuyện thế kia. Chúng tôi không quan, không xúm lại xem thì không có nghĩ chúng tôi chẳng hay biết gì. Ở cái nơi này giống như có một sợi dây liên kết tinh thần nào đó, chỉ cần một nhà xảy ra chuyện thì những nhà khác đều có thể cảm nhận .”
Thấy mặt Hải đần ra, bước chân cũng dần chậm lại Hương hối hận vì đã nhiều như thế. Nhưng nếu đã lỡ rồi thì nốt luôn, để xua bớt căng thẳng rồi : “Tôi như cậu có tin không. Tin hay không thì tùy cậu , những gì cần tôi đã hết cho cậu rồi, có những chuyện tôi không thể thẳng ra ở cái nơi quỷ quái này, những chuyện đó chúng ta chỉ có thể ngầm biết mà thôi. Nhanh chân lên, nếu chậm thì sẽ hết nắng đấy.”
Chẳng thà không biết thì hơn, biết rồi thì Hải lại khó lòng mà biết ai đáng tin, và nên cái gì. Trước tiên chỉ có thể biết cái lá bùa kia khắc nhau với cái cây Thánh, và cái nước lá cây kia mà bà lão cho uống…
Sốc lại tinh thần, Hải tạm gác lại những suy đoán rối tung rối mù kia mà sốc lại tinh thần. Trước mắt cứ đi tìm sào huyệt của nó đã, sau đó tùy cơ ứng biến . Hải chưa từng mê tín, thế vẫn cảm thấy hơi sai trái, rõ ràng nơi này ma quỷ nhiều như mà lại chẳng có một thầy pháp nào ở đây hay là từ bên ngoài kia vào “thay trời hành đạo” hay sao chứ. Có lẽ mấy lúc này Hải nhất định sẽ nghĩ đến việc mấy ông thầy pháp hay quay video trên mạng cái gì mà trừ ma diệt …
Hải cũng thật sự muốn biết nếu như mấy ông thầy online ấy khi thật sự gặp ma quỷ liệu có còn đứng vững hay không nữa. Không cần đến mấy việc cao siêu khác, chỉ riêng về việc đêm qua thôi cũng khó mà chịu đựng nổi. Nếu như không phải vì vợ đã bị thảm và con trai bị bắt cóc mất thì chắc cũng chẳng có can đảm để chịu đựng qua đêm hôm qua. Trạng thái của một người mà nêu như bình thường sẽ luôn nghĩ là cái này không chịu , cái kia không chịu nổi. Thế khi chúng ta đã trải qua biến cố gì đó thì sẽ có rất nhiều thứ chính bản thân mình cũng không thể biết trước .
Trèo qua những đoạn đường rừng khó nhằn, đi thêm mấy bước nữa đến khu rừng rậm thì Hương dừng lại, ngửi ngửi rồi : “Nó ở ngay kia rồi!”
“Đâu cơ, sao tôi chẳng ngửi thấy gì?”
Hương chỉ tay về phía trước mặt, lúc này nơi đó xuất hiện một cái nhà hệt như cái tổ lớn trên cây quấn chằn chịt bằng những sợi to đỏ rồi : “Kia là sào huyệt của nó. Đừng nghĩ nó chỉ có bao nhiêu đó, bên trong sâu hun hút khó lường lắm. Rất nhiều năm trước tôi đã suýt chết bên trong đó rồi.”
Hương vừa xong thì một đàn quạ đen kéo nhau bay đến, chúng kêu lên vang vọng cả một khoảng rừng. Dù cho người không biết cỡ nào đi chăng nữa thì cũng sẽ biết quạ là tà vật, con vật xui xẻo, bọn chúng ở đâu thì sẽ có người chết hoặc ma quỷ ở đó. Lúc này Hải cũng hiểu thêm một chút, bên ngoài kia không có con thú nào chắc là bọn chúng sợ hãi đám ma quỷ ngoài kia. Trong này là sào huyệt của nó, cho nên bọn kia không dám bén mảng vào.
Hải khều khều Hương rồi nhỏ gì đó sau cơn giật mình từ đám quạ bay qua đầu. Hương phóng tầm mắt lạnh lẽo vào ngôi nhà tơ kia rồi : “Đúng ! Nó ở trong đó rất mạnh lại chẳng khát máu như đám ma quỷ ngoài kia. Nó chỉ bắt trẻ con, ở nơi này trước đây ngoài con tôi cũng đã từng có vài đứa bị nó bắt đi người ta cứ thế mà bỏ luôn chứ không đi tìm.”
Ngừng lại một chút, Hương lại tiếp: “Có lẽ bọn họ đều hiểu có đi tìm cũng chẳng thể nào tìm . Rốt cuộc cũng chỉ có một mình tôi cố chấp mà thôi.”
Hải cũng bị Hương dẫn dắt tâm trạng, trong lúc đang thổn thức thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hú dài. Hải còn tưởng đâu là dã thú khát máu nào Hương lại kéo Hải rồi : “Đừng manh , có thể bọn quạ đã báo cho nó biết chúng ta xâm nhập, tiếng hú kia là của nó đấy.”
Bạn thấy sao?