Hai lần bà ra tay: một lần là Tấu Nguyệt khi ta định tôi, một lần là đánh Đan Dương Tử khi ông ta muốn luyện tôi thành Hy.
Còn tôi thì sao? Cứ hết lần này đến lần khác tin nhầm người xấu.
Nghĩ đến đây, lòng tôi chết lặng.
“Nhậm Hi, chỉ khi chính tay con ngồi lên chiếc ghế đó, trận pháp mới có thể kích hoạt. Chỉ khi con bị lừa gạt, chính mình đẩy mình vào đường chết, mới có đủ oán khí để luyện ra Hy — ha ha ha!”
Ý thức tôi giờ đã rối loạn, từng lời của Đan Dương Tử vẫn như kim châm vào não.
Tôi cố gắng không suy nghĩ, không oán hận — càng cố, cảm giận dữ trong tôi càng bốc lên.
Giận Chu Thần, giận Tấu Nguyệt, giận Đan Dương Tử…
Và hơn cả, giận chính bản thân mình.
Tôi căm hận đến tột cùng.
Đan Dương Tử lấy ra một lá bùa, dán thẳng lên trán tôi.
“Nhậm Hi, đây là Tam Thanh Khóa Thần Phù. Từ giờ trở đi, em chỉ thuộc về một mình ta.”
Ánh mắt hắn tràn ngập si mê.
Trong lòng tôi đầy uất nghẹn. Chỉ cần nghĩ đến việc phải sống dưới sự điều khiển của hắn là tôi đã thấy ghê tởm.
Lý trí tôi dần sụp đổ, tôi trừng mắt căm hận Đan Dương Tử — tôi nguyền rủa hắn chết không toàn thây!
Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng tôi.
Tôi thấy một cánh tay từ trong bụng Đan Dương Tử xuyên thẳng ra ngoài.
Là tay của bà nội!
Đan Dương Tử quay đầu lại một cách khó nhọc, sắc mặt như vừa thấy ma.
“Ngươi… không sợ sẽ mãi mãi không thể siêu sinh sao?”
15
Sau này tôi mới biết bà nội đã những gì.
Còn lúc đó, tôi chỉ cảm thấy — cuối cùng mình cứu rồi.
“Bà ơi!”
Nghe thấy tôi gọi, bà càng ra tay dữ dội hơn.
Bàn tay bà xé nát lục phủ ngũ tạng của Đan Dương Tử. Máu văng tung tóe khắp phòng, cảnh tượng như một lò mổ người.
“Tha… tha cho ta… vẫn còn kịp mà…”
Đan Dương Tử bắt đầu van xin.
“Ngươi… ngươi cưỡng ép để trở thành thể hoàn chỉnh… Nếu ngươi tiếp tục sẽ… sẽ tiêu tan hoàn toàn! Nhìn Nhậm Hi đi! Ngươi không muốn ở bên cháu mình thêm một chút nữa sao? Ta… ta có cách giúp ngươi sống tiếp!”
Nghe đến đây, bà nội do dự. Động tác của bà chậm lại.
Đan Dương Tử thấy có cơ hội, định thêm.
Nhưng bà không chần chừ nữa — bóp nát tim hắn.
“Vì… sao…”
Đan Dương Tử rít lên, như một câu chất vấn từ linh hồn.
“Bởi vì… ta không… tin ngươi.”
Không hiểu vì sao, lần này bà không dùng giọng của Chu Thần.
Khi nghe thấy giọng thật quen thuộc của bà, nước mắt tôi trào ra như mưa.
Bà chậm rãi bước về phía tôi.
Bàn tay lạnh buốt vuốt nhẹ lên mặt tôi.
“Hi Hi… những kẻ bắt nạt cháu… bà đã xử lý hết rồi… Bà sắp phải đi… Con phải sống cho thật tốt nhé… một mình… cũng phải kiên cường…”
Từng lời bà đứt quãng, như thể đang dồn hết sức lực cuối cùng.
“Bà ơi, đừng đi! Đừng bỏ cháu lại một mình!”
Tôi có linh cảm xấu, vừa khóc vừa gào lên.
Bà chỉ khẽ lắc đầu, ôm tôi một cái thật chặt.
Trước ánh mắt đau đớn tột cùng của tôi, thân ảnh bà từ từ tan biến.
“Không!!!”
Tôi khôi phục lại cảm giác, cố gắng giơ tay ra, muốn giữ lấy bà lần cuối.
Nhưng một cơn gió nhẹ lướt qua — bà đã biến mất.
Như thể chưa từng xuất hiện.
“Hu hu…”
Tôi quỳ gục xuống, khóc không thành tiếng.
Tôi biết — từ nay về sau, tôi thật sự chỉ còn lại một mình.
16
Tôi gọi cảnh sát, họ nhanh chóng có mặt.
Sau khi hiểu rõ hình, vụ án của tôi chuyển sang một cơ quan đặc biệt.
Qua nhiều ngày điều tra, tôi xác nhận vô tội và thả tự do.
Khoảnh khắc bước ra khỏi nơi giam giữ, tôi cảm giác như vừa trải qua một kiếp khác.
Chỉ mới vài ngày trước, tôi còn có một cuộc đời tươi đẹp:
Có bà nội luôn thương tôi.
Có trai luôn dịu dàng quan tâm.
Có thân luôn thấu hiểu.
Còn giờ đây… không còn gì cả.
Tôi lang thang trên phố như người mất hồn, giống như cái xác không hồn.
“Hi Hi, coi chừng.”
Là giọng của bà!
Tôi vội ngẩng đầu lên — trước mặt gì có ai.
Chỉ có một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Tôi chợt hiểu ra.
Có thể bà không còn trên đời, bà chưa bao giờ rời xa tôi cả.
Chỉ cần tôi còn nhớ đến bà, bà sẽ mãi mãi không biến mất.
Tôi phải mạnh mẽ lên — bà chắc chắn không muốn thấy tôi sa sút như bây giờ.
Tôi ngẩng cao đầu, hướng về phía mặt trời.
Dù chẳng còn gì trong tay, tôi vẫn sẽ bước tiếp về phía tương lai của riêng mình.
Ngay khoảnh khắc tôi cất bước, tôi lờ mờ nghe thấy một giọng dịu dàng vang lên:
“Hi Hi, bà vẫn luôn ở đây.”
Bạn thấy sao?