Đừng Lên Tiếng! Có [...] – Chương 4

9.

Cuộc sống của tôi dường như đã trở lại đúng hướng.

Chỉ là có vẻ như .

Tiểu Lê đột nhiên hỏi tôi.

“Chị Quyên, sao tối qua chị lại đứng ở ban công ngây người thế?”

Hôm qua tôi không có ở ký túc xá.

Kỳ lạ thay, khi Tiểu Lê điều này, tôi thực sự cảm thấy một cảm giác cuối cùng cũng giải thoát.

Tôi vẫn không quên câu cuối cùng của Tiểu Sơn Trà.

[Đến lượt chị rồi, chị Quyên.]

Tôi ngẩng đầu lên người trước mặt: “Hóng gió một chút thôi, bên ngoài mát mẻ.”

Cô nàng bắt đầu lải nhải: “Đêm hè cũng không thể mặc ít như ra ban công hóng gió, nếu bị cảm thì sao bây giờ?”

Tôi mỉm nịnh nọt em ấy: “Chị biết rồi, lần sau em thấy chị đứng ngây ngốc ở ban công thì chụp cho chị một tấm nhé.”

Tiểu Lê cảm thấy khó hiểu trước cầu của tôi vẫn gật đầu đồng ý.

……11%。

10.

Dường như từ ngày đó trở đi, tôi phát hiện thực sự có điều gì đó khác lạ.

Nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, lúc ra khỏi giường ra tiếng hơi lớn, Tiểu Lê liền trở người rầm rì mấy tiếng.

Tôi theo thói quen đi nhẹ nhàng lại, hôm nay mặt trăng dường như đặc biệt tròn trịa, cũng cực kỳ sáng, chiếu rọi cả căn phòng.

Sau khi đi vệ sinh xong, từ ban công bước vào, tôi thoáng thấy một bóng đen lơ lửng trên tấm gương treo sau cánh cửa.

Tôi không kịp phản ứng, lập tức bò lên giường, nằm quay mặt vào tường muốn ngủ. Trong lòng lại bắt đầu nhớ lại những gì vừa thấy trong nháy mắt kia.

Cái bóng đó, cái bóng đó.

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc đằng sau lưng. Cảm giác này không dễ chịu chút nào, có lẽ không có người nào thích dùng lưng để đối mặt với nguy hiểm nên tôi đã lật người lại.

Khoảnh khắc vô mở mắt ra, tôi vừa vặn đối diện với một đôi mắt đang thẳng vào tôi từ trên cao.

Ahhh!!!!

Tôi từ trên giường ngồi bật dậy, bàn học chưa khép lại bị đụng ầm một tiếng, Tiểu Lê bị tiếng này đánh thức, lầm bầm hỏi một câu: "Chị Quyên, sao ?”

Tôi bàng hoàng che đậy trái tim đang đập thình thịch của mình, dựa vào tường để bình tĩnh lại.

Là Tiểu Sơn Trà.

Đây là lần đầu tiên tôi mơ thấy em ấy kể từ ngày đó.

Tiểu Lê không nhận câu trả lời của tôi, chỉ chốc lát sau hô hấp đã bình ổn trở lại.

Tôi tấm rèm giường che kín mít, nở một nụ khổ,

Không biết câu kia của Tiểu Sơn Trà là có ý gì, tóm lại sẽ không phải là chuyện tốt gì.

Tôi mở rèm ra ngoài, trong ký túc xá im ắng, cửa ban công mở rộng, Tiểu Lê luôn ngại trong phòng có mùi nên buổi tối phải mở cửa thông gió.

Phía dưới lầu hình như có tiếng người đang chuyện, chỉ một lúc sau đã hoàn toàn im lặng.

Tiếng thấp thoáng ấy đã dịu đi trái tim đang đập thình thịch của tôi.

Tôi buông rèm nằm xuống tiếp tục ngủ.

Nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh Tiểu Sơn Trà lúc ch-ết, máu phun ra bắn tung tóe lên mặt tôi.

Tôi cảm giác trên mặt cũng lạnh âm u.

Không thể ngủ .

Tôi lấy điện thoại ra đồng hồ, đã năm giờ rưỡi rồi.

Chỉ đành cố gắng vượt qua.

……19%。

11.

Tôi có thể chắc chắn rằng có điều gì đó đã thay đổi.

Tiểu Lê đột nhiên xin nghỉ, cũng không cho tôi biết vì sao.

Lúc này trong ký túc xá chỉ có một mình tôi.

Tôi không dám ở một mình.

Ở trong phòng học suy nghĩ một ngày mới nghĩ ra chỗ cả đêm đều có người ở.

[Quán cà phê Internet]

Còn cần phải hỏi quản lý xem chỗ này có ai thường xuyên chơi qua đêm ở đây không.

Tính ra số tôi vẫn còn may mắn, tiệm net duy nhất ở gần trường thường có bốn năm người chơi suốt đêm không về.

Ngoại trừ có một chút mùi thuốc lá, người chơi game có chút ồn ào, những thứ khác đều khá ổn, ghế dựa còn rất mềm mại.

Nửa đêm tôi thức dậy muốn đi vệ sinh.

Cả tiệm net im ắng tôi vẫn còn ngái ngủ nên không ý đến, mơ màng đi vệ sinh xong ra ngoài mở vòi nước rửa tay.

Cảm giác nhớp nháp khiến tôi phải cúi đầu xuống, trước mắt không phải bồn rửa tay!

Đây rõ ràng là Tiểu Sơn Trà bị c.h.ặ.t đầu nằm nghiêng!

Máu chảy đầy tay tôi, tôi bàng hoàng rụt tay lại, lui về phía sau muốn rời đi dưới chân bất ngờ bị vấp một cái, tôi ngã ngồi xuống đất. Tầm mắt rơi vào khuôn mặt đang quái dị của em ấy.

Cái đầu tròn và mái tóc đen vương vãi khắp sàn nhà.

Khuôn miệng khép mở, dùng giọng trong trẻo và ngọt ngào gọi tên tôi: “Chị Quyên.”

“Đến lượt chị rồi.”

[Chỉ là mơ thôi, là giấc mơ, không phải thật.]

Tôi nhắm chặt hai mắt, điên cuồng nắm chặt lòng bàn tay đến mức phát đau.

Mở mắt ra lần nữa.

Tôi đứng trước bồn rửa tay, vòi nước ào ào chảy ra nước trong suốt. Tôi ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù và khuôn mặt nhợt nhạt của mình phản chiếu trong gương.

Tôi khó khăn nở một nụ khó coi với chính mình.

Âm hồn không tan.

[Nhưng, tại sao lại là tôi?]

……40%。

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...