21.
Tôi và Lưu Đạo thua rồi.
Mọi nỗ lực của chúng tôi đều bị thấu, có thể nguyên nhân nằm ở Lý Triển Nhan, cũng có thể là ở xác nữ kia.
Hoặc có lẽ là do cả hai người họ.
Thuật trói hồn của cậu ấy đã bị vô hiệu hóa, nữ quỷ kia đã thức tỉnh..
Thành công duy nhất đêm qua là tôi đã tự cứu mình thoát khỏi cạm bẫy đó.
Lưu Đạo chỉ có thể thở dài: “Là tôi vô dụng, suýt chút nữa đã chết cả chị.”
“Chị đừng cuống, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác, chỉ cần mạng sống của chúng ta còn thì chúng ta sẽ không thua.”
Cậu ấy thấy mắt tôi đờ đẫn, chẳng lời nào, tưởng tôi đã bị dọa đến ngơ ngác rồi nên liên tục an ủi tôi.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, trải qua nhiều chuyện như , trong lòng tôi không còn chút sợ hãi nào nữa.
Trông như chúng tôi không thể gì nữa ánh mắt tôi lại kiên quyết hơn bao giờ hết.
Tôi quay lại Lưu Đạo và rõ ràng từng chữ một:
"Chúng ta không thua.”
“Xác nữ kia thì không thể giải quyết , con người âu cũng phải có cách trị chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một tấm ảnh thôi, tôi xóa không thì để người khác xóa.”
Nói xong tôi lấy điện thoại ra.
“A lô, 110? Tôi muốn báo cảnh sát.”
22.
“Trong điện thoại của cùng phòng tôi Lý Triển Nhan có hàng trăm, thậm chí hàng ngàn tấm ảnh riêng tư của tôi cùng các nữ khác. Cô ta chụp và buôn bán những tấm ảnh đó trong trạng chúng tôi chẳng hề hay biết. Tôi cầu xóa tất cả những bức ảnh đó và trừng nghiêm khắc ta.”
Cảnh sát đã lấy đi điện thoại di của Lý Triển Nhan, ngay chiều hôm đó ta đã bị cảnh sát bắt đi.
Tôi luôn sợ hãi trước xác nữ ngàn tuổi đó, nghĩ rằng mình cần phải trừ khử ta trước để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Cho nên tôi sợ hãi, tôi rụt rè, tôi muốn trốn chạy, muốn dựa vào Lưu Đạo.
Nhưng ông bà ta có câu: Nếu không chuyện trái lương tâm thì không sợ ma đến gõ cửa.
Ảnh không phải tôi tự chụp, trước giờ cũng chưa từng gì đến ta, thì cớ gì vận xui rủi lại tìm đến tôi chứ?
Tôi và mọi người cũng như nhau, chúng tôi đều là nạn nhân cả!
Vụ việc này đã náo toàn trường chúng tôi. Sau khi điều tra, phía cảnh sát phát hiện có tới hơn 100 nạn nhân của vụ chụp lén.
Thu nhập bất hợp pháp của Lý Triển Nhan vượt quá 400.000 tệ.
Khi tôi gặp lại Lưu Đạo, cậu ấy rằng cậu ấy không còn thấy thứ gì ô uế trên người tôi nữa.
Chắc có lẽ bức ảnh chụp cùng xác nữ kia đã bị cảnh sát xóa đi rồi, xác nữ đó cũng không rắc rối cho tôi.
23.
Sau đó, trước khi vụ án của Lý Triển Nhan đưa ra tòa xét xử thì ta đã chết.
Tôi nghe cái chết của ta rất đau khổ, giống như một xác ướp khô , toàn thân chỉ còn da bọc xương.
Nghe Lưu Đạo , xác ướp nữ đó khi chết cũng tầm tuổi Lý Triển Nhan.
Thân là vật bồi táng, ấy không có lựa chọn nào khác.
Oán khí trong ngàn năm đổ dồn lên Lý Triển Nhan.
Điều khiến cậu ấy ngạc nhiên là sau khi xóa ảnh, xác nữ đó cũng không hề oán hận tôi, thậm chí còn chưa đợi cậu ấy thi triển tài lẻ thì cả người tôi đều sạch sẽ cả rồi.
Cậu ấy nảy ra một ý tưởng táo bạo, có lẽ ngay từ đầu xác nữ đó không hề muốn tổn thương tôi, ấy chỉ bị ràng buộc bởi bức ảnh, ấy thấy tôi thông qua bức ảnh nên muốn đến gần tôi.
Sau đó, tôi lại nghe tin tức về xác ướp nữ ngàn năm tuổi đó qua tin tức báo đài.
Xác nữ ngàn năm tuổi trong viện bảo tàng như sống lại, da thịt căng tràn, các chuyên gia cho rằng đây là điều trước nay chưa từng thấy, không thể giải thích .
Mẹ tôi đến trường gặp tôi, đúng vào lúc bản tin phát nên bà muốn đến bảo tàng tham quan.
Lưu Đạo nghe xong cũng muốn đi theo.
Vì tin tức này, bảo tàng đã hot lên, đặc biệt là ở khu vực trưng bày thi thể nữ đó và hàng dài người xếp hàng kéo dài cả tiếng đồng hồ.
Khoảnh khắc tôi thấy khuôn mặt của cái xác, tôi đơ người ngay tại chỗ.
Làn da từng nhăn nheo của dường như đã lấy lại độ đàn hồi và toàn bộ cơ thể trở nên căng tròn hơn.
Nhưng đây không phải là điều kỳ lạ nhất, điều khiến tôi thực sự kinh ngạc là tôi thực sự thấy bóng dáng của Lý Triển Nhan trên khuôn mặt đầy đặn trên cỗ xác ướp nữ đó.
Bên cạnh vẫn có biển cảnh báo cấm chụp ảnh và còn có nhân viên quản lý tận nhắc nhở mọi người không chụp ảnh.
Nhưng tôi vẫn thấy nhiều người trong đám đông lấy điện thoại di ra và lén chụp ảnh, thậm chí có người còn quên tắt đèn flash, ánh đèn chớp nháy trên xác ướp đó.
Tôi hỏi Lưu Đạo: “Nếu những người này chụp ảnh, họ cũng bị điều xui xẻo ám mình sao?”
Khóe miệng cậu ấy nhếch lên: “Nếu không thì chị nghĩ tại sao cỗ xác ướp ngàn năm này sau khi khai quật lại không hề phân hủy chứ?”
Lời của cậu ấy khiến da đầu tôi tê dại.
Trong lúc nhất thời, tôi có chút tò mò không biết bức ảnh tôi xác nữ mà Lý Triển Nhan lén chụp trông như thế nào.
Liệu có điều xui xẻo nào đang chờ đợi tôi mà tôi không biết?
Ngoại truyện:
Cảnh sát lục soát điện thoại di của Lý Triển Nhan và tìm thấy một số lượng lớn những bức ảnh chụp lén, trong đó có hai bức ảnh có chút đặc biệt.
Đó là bức ảnh chụp cùng xác chết nữ trong bảo tàng có sử dụng hiệu ứng đổi mặt.
Một người là Lý Triển Nhan, người còn lại là nạn nhân của vụ án chụp lén này.
Nữ cảnh sát đang xử lý vụ án không khỏi phàn nàn: “Chuyện này cũng chẳng tốt lành gì, không biết chụp gì nữa?”
Một người cảnh sát già vào bức ảnh.
“Chụp lén nhiều lần thành quen, chẳng có chút lòng tôn trọng cũng chẳng có. Cô này cũng thật xui xẻo, khi không lại bị chụp thành như thế, xem này đang gì ?”
Nữ cảnh sát cầm bức ảnh lên và xem xét cẩn thận.
“Trông có vẻ như... đang lau chùi tủ trưng bày xác ướp nữ?”
(HẾT)
Bạn thấy sao?