Tôi nghe thấy tiếng giường của ta vang lên tiếng sột soạt, ta chuyển hai lần, rồi đột ngột dừng lại, sự im lặng lại quay trở về.
Một lúc sau, nó lại tiếp tục chuyển , âm thanh càng ngày càng gần tôi, cho đến cuối cùng, giường tôi khẽ lên nhè nhẹ.
Nó đã leo lên giường của tôi.
Tôi cảm giác tựa như bị sét đánh, toàn thân tê dại, hai chân vô lực.
Trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại câu của Đạo.
Cô ta vẫn chưa thể đến tôi… Cô ta vẫn chưa thể đến tôi… Cô ta vẫn chưa thể đến tôi…
Tôi cảm nhận dường như ta dừng lại bên cạnh tôi, tóc ta xõa xuống mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, không dám cử .
“Dao Dao, tôi có chút sợ, tôi có thể ngủ cùng với không?”
Một giọng nhẹ nhàng lọt vào tai tôi, trong chốc lát, toàn bộ lông tơ trên người tôi dựng đứng hết lên.
Lý Triển Nhan sẽ không bao giờ gọi tôi là "Dao Dao" lại càng không thể nào chuyện êm dịu với tôi như thế .
Tim tôi như thắt lại, nhớ lại những lời Đạo đã với tôi.
Phớt lờ ta, không thể chuyện với ta, hoàn toàn phớt lờ ta!
Mặc dù người tôi đầy mồ hôi lạnh và toàn thân run rẩy không cách nào kiểm soát, tôi vẫn nhắm chặt mắt và bất .
“Dao Dao, nếu cậu không gì, tôi coi như cậu đồng ý rồi nhé.”
Vừa , ta vừa từ từ nằm xuống bên cạnh tôi, chỉ thấy nơi cổ của tôi phả tới hơi lạnh.
Cô ta quàng tay qua cổ tôi, ôm tôi như thế rồi ngủ cạnh tôi.
Tóc tôi dựng đứng hết, ngay cả ý định muốn chết tôi cũng chuẩn bị sẵn trong đầu rồi.
Nhưng không thể gì , cơ thể cứ cứng đờ và bất , để mặc cho ta ôm lấy tôi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trán tôi từ lâu đã lấm tấm mồ hôi.
Tôi cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo trên cơ thể ta, đó không phải là nhiệt độ của con người.
Vả lại, ta thật sự không hề thở.
Cả một đêm này còn dài hơn cả cuộc đời từ trước đến giờ của tôi.
Chắc là trời phật phù hộ, trước lúc bình minh thì ta đã rút tay lại và quay trở về giường của mình.
Khi tôi tỉnh dậy, dường như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
16.
Sáu giờ sáng, Lý Triển Nhan còn đang ngủ.
Tôi là người đầu tiên rời khỏi giường, bản thân trong gương.
Đáng sợ hơn ma.
Đêm qua toát đầy mồ hôi lạnh, tóc ướt sũng, những sợi tóc ngẫu nhiên bám dính vào mặt và cổ.
Sắc mặt tái nhợt và quầng thâm dưới mắt khiến người ta kinh ngạc.
Không có thời gian để sửa soạn cho bản thân, tôi chỉ muốn trốn khỏi ký túc xá này càng sớm càng tốt.
Chỉ ngặt nỗi, Đạo hẹn tôi quá muộn, đến tận trưa chúng tôi mới gặp mặt nhau.
Tôi lại một mình chạy đến quảng trường, các dì vẫn chưa đến, dàn âm thanh cũng chưa bật, nỗi sợ hãi của tôi vẫn chưa nguôi ngoai chút nào.
“Chúng ta gặp nhau bây giờ đi, tôi không thể đợi đến 12 giờ trưa nữa.”
Thật không ngờ, tôi nhận hồi âm trong chốc lát.
“Được.”
17.
Trong trí tưởng tượng của tôi, Đạo hẳn là một người đàn ông trung niên.
Giống như các vị cao nhân, đạo sĩ trong phim , để một chòm râu dê.
Nhưng cuối cùng, người ngồi trước mặt tôi lại là một cậu bé mặc đồng phục cấp ba, đeo kính, trông rất gọn gàng, tươm tất.
“Cậu là Đạo à?”
“Ừm.”
Cậu ấy khoanh tay, cuối cùng, khi tôi hỏi đến lần thứ năm thì cậu ấy cau mày:
"Khi nào chị sẽ đưa tôi đi gặp người đó?”
“Cậu… pháp thuật cậu cao minh không? Có cần gọi thêm cả sư phụ của cậu ra không?”
Cậu ấy thở dài một hơi.
“Tôi là trốn tiết để ra đây, nếu chị còn mất thời gian như nữa thì tôi mặc kệ chị, tôi không giúp nữa, đi đây.”
Nói xong cậu ấy đứng dậy rời đi.
“Đừng mà.”
Tôi vô thức nắm lấy tay áo cậu ấy, thôi thì còn nước còn tát đi.
“Tôi tin cậu!”
18.
Sau khi cậu ấy thay đồng phục, tôi đưa cậu ấy đến lớp học, tôi không chắc Lý Triển Nhan sẽ vào lớp vì mấy ngày nay ta thường xuyên trốn tiết.
Nhưng cậu ấy là rất chắc chắn ta sẽ đến tham gia lớp học.
Quả nhiên, vào giây cuối cùng khi giáo viên đóng cửa lại, Lý Triển Nhan thật sự đã đứng ở cửa phòng học.
“Được đó nha em trai, cũng rất gì đấy chứ.”
“Gọi tôi là 'Anh Đạo'.”
Bạn thấy sao?