Gần đây ta thực sự đã chụp quá nhiều ảnh để cập nhật lên tài khoản.
Tôi đã tìm kiếm rất lâu không tìm thấy bức ảnh nào về xác ướp nữ kia cả.
Nhưng khi tôi tiếp tục cuộn lên, tôi thấy một bộ ảnh khác thậm chí còn kinh hãi hơn.
Đến nỗi khiến tôi đứng không vững, suýt đã ngã khuỵu xuống đất.
Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi vào.
Đó là số của tôi, ta phát hiện ra rằng điện thoại đã bị mất.
Tôi kìm nén sự tức giận và sốc của mình, run rẩy kìm mình trả lời điện thoại.
“Có phải lấy nhầm điện thoại rồi không?”
Giọng ta vẫn kiêu căng như thế, tựa như tôi là kẻ thù của ta .
Tôi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh trả lời:
“Ừ, tôi cũng vừa nhận ra, tôi đem qua cho .”
Người ở đầu bên kia không thêm gì nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi thoát giao diện cuộc gọi, những tấm ảnh ban nãy xuất hiện lại.
Tôi run lên vì tức giận và gần như không thể đứng vững, tôi chống vào gốc cây gần đó mới miễn cưỡng trụ người .
Có những tấm là tôi đang thay quần áo, vài bức lại là cùng phòng đang tắm và thậm chí cả những bức ảnh của những nữ mà tôi chưa từng gặp trước đây đang sử dụng nhà vệ sinh.
Hàng trăm bức ảnh riêng tư, gần như có mặt hầu hết những nữ xung quanh chúng tôi.
Từ năm thứ nhất, ngay từ ngày đầu chúng tôi gặp nhau, chúng tôi đều bị ta chụp lén rồi.
Tôi nhớ rằng ta ta có một tài khoản cá nhân bí mật để kiếm tiền.
Ra là ta kiếm tiền nhờ bán những tấm ảnh riêng tư của chúng tôi.
Mãi đến lúc này tôi mới hiểu câu kia của Đạo.
“Nghiệp chướng, quả báo. ”
Cô ta không tôn trọng cơ thể con người và cũng không tôn trọng con người.
13.
Tôi chưa tìm thấy bức ảnh chụp tôi cùng thi thể.
Sợ ta nghi ngờ nên tôi chỉ đành nhanh chóng gửi trả lại điện thoại.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc đó, tận sâu nơi đáy lòng tôi dâng lên một tia sợ hãi.
Có lẽ điều tôi nên sợ không phải là tấm ảnh chụp cùng với xác nữ ngàn tuổi, mà là người phụ nữ đứng ngay trước mặt.
Trên đường về, tôi hoảng hoảng hốt hốt gọi điện cho Đạo.
Tôi với cậu ấy rằng tôi không tìm thấy tấm ảnh đó, tôi tìm ra thứ còn đáng sợ hơn bức ảnh đó.
Khi , nước mắt tôi không kìm mà rơi xuống.
Chúng tôi đã biết nhau hai năm và ta là người đầu tiên mà tôi quen ở trường đại học.
Sao lại thành ra như thế này…
Cậu ấy thở dài.
“Ngày mai tôi sẽ đi gặp , xem thử một người một xác như thế nào.”
14.
Tôi thu hết cảm lại, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra và quay trở lại nơi ký túc xá khủng khiếp đó.
Hai người cùng phòng khác đang xem chương trình giải trí và ăn đồ ăn mua về từ căn tin trường.
Nghĩ tới trong điện thoại của Lý Triển Nhan cũng có hình của hai người họ, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Tôi chào hỏi qua loa, thật sự cũng chẳng có gì để nên tôi leo thẳng lên giường.
Điều đáng ngạc nhiên là hôm nay Lý Triển Nhan lại quay về rất sớm.
Cô ta còn mang về một chiếc bánh kem nhỏ cho hai người cùng phòng còn lại, họ đang ăn uống vui vẻ dưới đó như thể tôi không có mặt trong phòng .
Kể từ lúc quay về phòng thì ta ăn liên tục, tôi biết, ta đang muốn tăng cân.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ cả, điều kỳ lạ là hôm nay ta lại đi ngủ trước 11 giờ.
Có thể nào? Thời gian kiểm soát cơ thể của xác ướp nữ kia đã nhiều hơn?
Tôi cũng nhắm chặt mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Chỉ cần sống sót qua đêm nay, đợi đến sáng ngày mai thì Đào sẽ đến gặp tôi rồi.
Nhưng lúc đó, tôi không biết đêm nay sẽ khó khăn đến thế nào.
15.
Tôi nhắm mắt lại không tài nào vào giấc .
Sau khi Lý Triển Nhan lên giường ngủ, nơi giường bên cạnh tôi không có bất kỳ tiếng nào nữa.
Tôi thực sự nghi ngờ ta đã bước vào trạng thái xác chết chiếm quyền quản lý rồi.
Tôi nghe hai người cùng phòng lần lượt tắm rửa, tắt đèn rồi đi ngủ.
Tôi đoán chừng bây giờ cũng đã hơn một giờ rồi.
Vào lúc tôi buồn ngủ, sắp sửa chìm vào giấc đến nơi thì giường bên cạnh của Lý Triển Nhan truyền ra tiếng .
Lý Triển Nhan, hình như đứng lên rồi?
Bạn thấy sao?