Đừng Lấy Người Chết [...] – Chương 5

Còn xác nữ ngàn năm trong viện bảo tàng lại càng là một thân thể chí âm, việc hoán đổi khuôn mặt để chụp ảnh là một sự thiếu tôn trọng đối với người chết, người chết sẽ sinh ra oán hận còn người sống sẽ không yên ổn.

Nếu như có thể xóa ảnh kịp thời và tìm một cao nhân đắc đạo ra tay phép thì may ra còn có thể tránh một kiếp họa.

Nhưng bây giờ có vẻ như đã quá muộn rồi.

Cậu ấy rằng Lý Triển Nhan chắc chắn đã chụp trúng tôi cùng xác nữ đó nên đêm qua tôi có thể rõ xác nữ và nghe thấy những gì ta .

Chuyện cấp thiết nhất bây giờ mà tôi phải là nhanh chóng tìm ra bức ảnh đó và xóa nó đi.

Còn cậu ấy sẽ đi điều tra nguồn gốc của xác nữ đó và giúp tôi vượt qua mối họa này.

Cậu ấy cũng với tôi rằng Lý Triển Nhan cùng với xác nữ đó đã là người và xác cùng một thể, ta không có khả năng trực tiếp tôi.

Tôi chỉ cần cẩn thận không bắt chuyện với ta vào ban đêm - khi xác chết chiếm quyền quản lý, bất kể ta gì hay gì, hãy phớt lờ ta và coi như ta không tồn tại.

Về phần ban ngày, Lý Triển Nhan vẫn là do phần “người” quản lý, sẽ không tổn thương tôi, hơi thở con người sẽ càng ngày càng yếu đi, cho đến khi bị hút sạch hoàn toàn.

Trước khi Lý Triển Nhan biến mất, tôi phải nhanh chóng xóa đi tấm ảnh mang lại oán khí cho tôi.

Tôi hỏi cậu ấy liệu Lý Triển Nhan còn có thể cứu không.

Cậu ấy chỉ đáp lại bốn chữ.

“Nghiệp chướng, quả báo. ”

11.

Tôi ngồi ở quảng trường cả ngày, bầu trời dần dần tối lại.

Làm mới vòng bè của Lý Triển Nhan trên Wechat, cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi và đưa ra một quyết định khó khăn.

Tôi không thể trốn, tôi phải tự cứu mình!

Tôi chắc chắn rằng người đã cùng tôi cãi nhau ở hành lang đêm qua chính là Lý Triển Nhan chứ không phải xác ướp nữ ngàn năm tuổi kia.

Cách ta chuyện cùng phong thái giống hệt như Lý Triển Nhan.

Lúc đó đã là mười hai giờ rưỡi, có nghĩa là trước mười hai giờ rưỡi, Lý Triển Nhan vẫn là Lý Triển Nhan.

Và khi tôi leo lên giường ta thì đã quá hai giờ, vào thời điểm đó ta đã có gì bất ổn rồi, nên tính đến đêm hôm qua, thời gian chuyển đổi giữa người và xác sẽ rơi vào khoảng thời gian từ 12:30 đến 2:00.

Hôm nay có thể sớm hơn, bây giờ, sáu giờ chiều, nhất định vẫn còn an toàn.

Nghĩ đến đây, tôi trực tiếp đến sân vận và tìm Lý Triển Nhan đang luyện tập tác cổ vũ.

Giữa đám đông, ta trông vô cùng nổi bật.

So với sức sống trẻ trung của người khác, lại gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương.

Khuôn mặt của ta cũng hóp cả lại, vẻ ngoài của ta hoàn toàn khác so với trước đây.

Chỉ trong một tháng, từ một người bình thường lại trở thành như thế này.

Tôi nghe thấy huấn luyện viên mắng ta, bảo ta phải tăng cân nhanh lên nếu không tăng lên 45kg, ta sẽ bị loại khỏi đội.

Cô ta gật đầu, tôi biết ta sẽ không thể tăng cân nữa.

Nhân lúc họ nghỉ ngơi, tôi vội vã tiến về phía trước.

“Nhan Nhan.”

Tôi đưa cốc trà sữa cho ta, ta tôi chẳng mấy vui vẻ :

“Sao ? Đến xem trò của tôi à, nghe thấy tôi bị mắng chắc là vui lắm nhỉ?”

“Tôi xin lỗi vì những lời đã tối qua.”

Không ngờ ta lại hất đổ cốc trà sữa của tôi.

“Đừng đạo đức giả như nữa, chẳng phải đã nghe hết thấy à? Huấn luyện viên sắp đuổi cổ tôi ra khỏi đội cổ vũ rồi, vừa lòng rồi chứ.”

Nói xong, bước qua chỗ trà sữa vương vãi trên sân, đứng dậy bỏ đi.

Có vẻ như ta đã trút hết sự giận dữ mà ta phải chịu đựng từ huấn luyện viên lên người tôi.

Còn tôi chỉ lắc lắc đầu, ngồi xuống chỗ ta vừa ngồi, buồn một lúc.

Sau đó tôi đặt điện thoại của mình xuống và cầm điện thoại của ta lên.

12.

Mật mã điện của ta rất phức tạp, ta chưa bao giờ cho tôi biết, do nó quá phức tạp, mỗi lần tôi đều ta vẽ vẽ rất lâu, nên có chút tò mò, thậm chí còn từng mô phỏng lại tác của ta vài lần.

Thật không ngờ hôm nay lại có ích đến , sau vài lần thử thì tôi thậm chí còn mở cả album ảnh của ta ra.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...