Đừng Lấy Người Chết [...] – Chương 3

Tôi video nhảy nhót ăn mừng vừa đăng trên mục Moments của Lý Triển Nhan.

Thiết nghĩ, muốn chính chủ liên lạc với cậu thì cũng khó đấy.

Cô ta từ lâu đã đắm chìm trong niềm vui giảm cân thành công, chưa thể thoát ra .

6.

Khi Lý Triển Nhan quay về thì đã quá mười hai giờ, hai người cùng phòng còn lại đều chìm vào giấc ngủ rồi.

Tôi lặng lẽ kéo ta ra ngoài chuyện.

Khoảnh khắc tôi nắm lấy cổ tay ta, tôi thực sự có cảm giác như đang cầm một khúc xương , tôi sợ đến mức nhanh chóng rút tay lại.

“Cô ? Tôi buồn ngủ chết , còn chưa tẩy trang nữa.”

“Triển Nhan, cậu có thấy dòng bình luận bảo cậu tự mình cầu phúc không?”

Cô ta cau mày một cách thiếu kiên nhẫn.

“Tên điên đó à, tôi xóa bình luận rồi, sao ?”

"Cậu xóa rồi à? Tôi thấy người đó có lý. Lần trước cậu ta bảo rằng việc cậu chụp ảnh với xác chết nữ là điều cấm kỵ, còn khuyên cậu xóa ảnh đi, sau đó còn cần phải gì nữa thì tôi còn chưa đọc hết, không ấy cậu thử liên lạc với người đó xem sao, tôi hỏi rồi người đó không cho tôi biết.”

Vẻ mặt ta tôi đột nhiên trở nên có chút kỳ quái, trên lông mày hiện lên một tia chán ghét.

“Tề Dao, có ý gì? Ý của là tôi bị tà linh theo ám rồi à? Hắn ta là antifan của tôi, cũng là antifan của tôi sao?”

“Ý tôi không phải , sao cậu lại nghĩ tôi như thế chứ? Tôi chỉ thấy kỳ lạ là trong khoảng thời gian này sao cậu lại sụt cân nhanh đến mức kỳ lạ như ? Trước đây cậu cũng từng giảm cân rồi, cậu có giảm cân dễ dàng như lần này không? Điều này có bình thường không?”

“Có gì mà bất thường chứ? Bác sĩ cũng tôi bình thường. Tại sao lại nghĩ tôi không bình thường? Có phải ghen tị khi thấy tôi giảm cân mà bản thân không giảm , đúng không? Có phải ganh ghét vì tôi đứng ở hàng đầu của đội cổ vũ, có phải không?”

“Tôi không ngờ lại là loại người như .”

Nói xong không đợi tôi giải thích, ta đẩy tôi sang một bên rồi một mình trở về ký túc xá.

Tôi càng tức giận hơn và tức giận đến mức không thể trong một quãng thời gian.

Rõ ràng là tôi lo lắng cho ta, cũng muốn tốt cho ta, lòng tốt của tôi lại thành ra lòng lang dạ thú trong mắt ta, bị ta một tràng như .

Tôi lấy điện thoại ra gõ vài chữ trả lời đối phương.

“Chính chủ bị điên rồi! ”

7.

Ban đầu đó là một lúc giận dữ, rất nhanh tôi đã quên mất nó rồi.

Nhưng vào nửa đêm tôi lại nhận thông báo tin nhắn.

“Cô cũng bị chụp dính trong tấm ảnh phải không? ”

Bị chụp dính gì cơ? Tấm ảnh xác ướp nữ đó sao?

Người này hỏi đến tôi váng cả đầu, tôi không nhớ mình có mặt trong bức ảnh mà.

“Ngày mai có rảnh không? Hãy gặp nhau nhé. ”

Nếu trước đó tôi còn hơi nghi ngờ thì bây giờ tôi có thể kết luận rằng người này hẳn là một tên lừa đảo rồi.

Mới ban nãy còn bảo chỉ chuyện với Lý Triển Nhan, bây giờ lại muốn gặp tôi.

Rõ ràng là tôi đã xem qua bức ảnh, tôi hoàn toàn không có mặt trong đó.

Tôi còn đang điên cuồng múa bút thành văn trên điện thoại, chuẩn bị tâm thế mắng chết tên lừa đảo này thì đối phương đã gửi thông tin cho tôi trước.

“Nếu không tin tôi, có thể quan sát của mình, có phải ta đột nhiên ốm rất nhanh?”

Người này nghĩ tôi là kẻ ngốc à? Đây không phải là điều hiển nhiên sao?

“Cô ta cập nhật ảnh hàng ngày, ai ai cũng đều có thể thấy rằng ta đã ốm đi.”

“Vậy có phải ta ban ngày buồn ngủ ban đêm lại đặc biệt có sức sống, đúng không?”

Bàn tay tôi đang gõ chữ đột nhiên lơ lửng trong không khí.

"Có phải khi ngủ ta chẳng cử chút nào và thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng thở nữa?

“Và điều quan trọng nhất là, đi xem thử xem có phải khi ngủ, ta đều mở to mắt.”

Từng tin nhắn hiện lên khiến tôi không khỏi ôm chặt chăn, cảm giác ớn lạnh chạy từ đầu đến chân.

Nghĩ lại, ban ngày Lý Triển Nhan ngủ đến tận 12 giờ, đi chơi đến tận nửa đêm mới trở về, lúc ngủ … hình như cũng không đậy gì thật.

Vậy thì… chẳng lẽ bây giờ ta đang mở to mắt ra sao?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...