Nhân dịp lễ Quốc Khánh, cùng phòng của tôi đến viện bảo tàng để tham quan xác ướp nữ ngàn năm tuổi.
Hướng dẫn viên đã nhiều lần nhắc nhở rằng cấm chụp hình.
Nhưng ta không chịu nghe lời.
Còn cố bật hiệu ứng thay đổi khuôn mặt và chụp ảnh cùng xác nữ kia.
Sau này, cùng phòng của tôi ngày càng gầy đi.
Xác nữ trong bảo tàng ngày càng đầy đặn hơn.
1.
Khi lần đầu tiên Lý Triển Nhan giơ điện thoại lên chụp hình thì nhân viên quản lý đã chạy ngay tới.
Anh ấy đưa tay ra chặn ống kính của .
“Xin lỗi, ở đây không phép chụp ảnh. Xin hãy tuân thủ quy định của bảo tàng và tự chịu trách nhiệm với bản thân.”
Vừa , ấy vừa chỉ vào tấm biển cảnh báo bên cạnh.
[Cấm chụp ảnh xác ướp nữ, người vi phạm quy định tự chịu hậu quả.]
Lý Triển Nhan mỉm , gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng ngay khi nhân viên nam rời đi, ta lại cầm điện thoại lên và chụp liên tiếp vài bức ảnh bằng cả camera trước và sau.
“Đừng chụp nữa, có tốt lành gì đâu.”
Tôi nhỏ giọng nhắc nhở ta, cỗ xác ướp nữ đó, cho tôi cảm giác như càng lại càng thấy sợ.
Cô tôi lại chẳng để tâm chuyện này, còn cho tôi xem những bức ảnh chụp lén đó.
“Buồn quá. Cô xem, bọn tôi đổi mặt này, hahaha, trông tôi cứ như đang nằm đó thật , lát nữa tôi đăng ảnh này lên mạng, hẳn lại thu về cả đống bình luận cho xem.”
Tôi bức ảnh đó, chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Dưới mái tóc uốn lượn của Lý Triển Nhan là một khuôn mặt xác ướp không rõ ngũ quan, trên bục trưng bày lại là một cỗ xác ướp khô quắc với khuôn mặt của Lý Triển Nhan cùng nụ tươi và lớp trang điểm đậm.
Quái dị, quá là quái dị đi mất, chỉ một cái là nổi da gà hết cả da gà rồi.
“Thôi, thôi, thôi, tôi không muốn xem nữa.”
2.
Sau khi quay lại trường học, tôi bị các chị khóa trên gọi đi giúp đỡ.
Bận rộn đến tận tối muộn mới quay về, cũng chẳng còn nhớ ra chuyện này nữa.
Đến khi lướt Weibo, tôi mới biết Lý Triển Nhan thực sự đã đăng bức ảnh đó lên mạng, chỉ trong một buổi chiều đã có hơn một ngàn lượt thích và hơn 200 bình luận.
Đúng như ta dự đoán, ta hot rồi.
Nhớ lại cảm giác nổi da gà khi xem hình lúc ban sáng, lần này tôi không bấm vào ảnh mà ấn thẳng vào phần bình luận.
“Vãi ạ! Tôi nhớ là không cho phép chụp ảnh mà."
“Chị thật xinh đẹp!”
“Rất sáng tạo, lần sau tôi cũng sẽ chụp như thế này!”
“Xóa nó nhanh lên! Việc chụp ảnh xác ướp đã là điều cấm kỵ rồi, nếu còn thay đổi khuôn mặt như thế này thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó, nếu không...”
Phần sau của bình luận này tôi còn chưa đọc hết thì nội dung đã đột nhiên biến mất.
Tôi mới vài lần cũng không tìm lại bình luận đó nữa.
“Nhan Nhan, cậu xóa bài rồi à?”
“Không, lần đầu tiên tôi có bài hot, lại liên tục tăng lượt theo dõi, sao tôi lại nỡ xóa đi chứ!”
“Vậy tại sao tôi không thấy nó nữa?”
Lý Triển Nhan cau mày xem lại điện thoại của mình rồi tức giận ném nó xuống đất.
“Chết tiệt! Bị dính gậy rồi, vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng.”
Thấy tức giận như , tôi chỉ đành an ủi đôi ba câu rằng ít ra cũng đã tăng lượt theo dõi rồi cũng coi như không uổng công vô ích.
Tôi không dám nhắc đến dòng bình luận kỳ lạ trong phần bình luận vẫn luôn cảm thấy có chút khó chịu.
3.
Nhưng chuyện này đã sớm bị phai nhạt bởi cuộc sống bận rộn hàng ngày.
Trong thời gian tới trường sẽ tổ chức đại hội thể thao nên bắt đầu tuyển chọn thành viên cho đội cổ vũ.
Cả hai chúng tôi đều muốn tham gia nên thống nhất sẽ cùng nhau giảm cân.
Lý Triển Nhan nặng 55 kg, thực tế cũng không xem là béo cân nặng mục tiêu của lại là 47,5 kg.
Cô đó giờ vẫn theo đuổi vẻ đẹp xương xẩu và luôn : “Mỹ nữ thì không quá năm mươi.”
Thuốc giảm cân và các lớp học giảm cân đều thử qua kết quả vẫn chẳng khiến ta ốm đi bao nhiêu.
Lần này hai chúng tôi đã hạ quyết tâm phải vào đội cổ vũ.
Mỗi sáng đúng sáu giờ, hai chúng tôi sẽ thức dậy, để bụng rỗng đến chỗ sân thể thao chạy bộ.
Bữa sáng thì vào căn tin trường mua một cốc sữa đậu nành và ăn một trái bắp.
Buổi trưa sẽ ăn nhiều hơn một chút, đến buổi tối thì không ăn gì cả.
Bạn thấy sao?