Đừng Hỏi Vì Sao [...] – Chương 3

Cô ta nghẹn lời, ánh mắt hiện rõ vẻ tiếc của, trông vẫn còn phân vân.

Nhưng có lẽ nghĩ tới kết cục kiếp trước, cuối cùng ta vẫn cắn răng, quyết định bán.

Khi chúng tôi quay lại phòng, đúng lúc nghe thấy giọng người mua đang chuyện điện thoại với vẻ cực kỳ phấn khích:

“Yên tâm đi, căn nhà này em chắc chắn mua . Giới trẻ bây giờ nóng vội quá, thấy giá nhà rớt là hoảng, tầm ngắn hạn quá.”

“May mà bên có nội bộ mách bảo, ba tháng nữa giá nhà sẽ tăng mạnh trở lại, nhất là khu vực này, sẽ tăng vọt luôn.”

“Giờ mình mua căn này với cái giá này, ba tháng nữa bán lại là lãi gấp đôi…”

Đồng tử Triệu Noãn Sương co rút, cả người như hóa đá, thân mình khẽ run lên.

Tôi cố nén nụ đang dâng lên trong lòng, giả vờ như sắp gì lại thôi, liếc ta một cái.

Đúng lúc đó, ta cũng quay đầu tôi, cắn môi, giậm gót giày cao gót rồi bước về phía người mua.

Người mua nghe thấy tiếng , quay lại thấy chúng tôi, liền giật mình như chuột thấy mèo, vội vàng tắt máy, gương mặt có chút lúng túng.

“Ôi, hai người đi không phát ra tiếng gì luôn à?”

Sắc mặt Triệu Noãn Sương cũng chẳng khá hơn là bao.

Cô ta liếc môi giới, rồi lại tôi, cuối cùng ánh mắt dừng trên người mua.

“Xin lỗi, căn nhà này tôi tạm thời không bán nữa.”

7

Căn nhà đó, cuối cùng vẫn không bán .

Triệu Noãn Sương cũng đã bảo môi giới gỡ thông tin rao bán trên mạng, quyết định tự mình cố gắng gồng gánh thêm một thời gian, chờ ba tháng sau rồi tính tiếp.

Cô ta tra cứu rất nhiều tư liệu trên mạng, còn đi hỏi thăm vài người trong ngành bất sản.

Ai cũng bóng gió cho ta biết quan điểm của họ —

“Sau khi giá nhà sụp mạnh, chắc chắn sẽ có một đợt tăng phi mã.”

Chỉ cần vượt qua giai đoạn khó khăn này, thì không lâu sau, việc “nhảy tầng giai cấp” là hoàn toàn có thể.

Một “đại ca” nhiều kinh nghiệm còn rò rỉ một thông tin:

Trong tương lai gần, Trường THPT số 1 thành phố và Bệnh viện Trung ương cũng sẽ dời về khu vực này, đến lúc đó giá nhà ở đây sẽ tăng mạnh theo cấp số nhân.

Ôm ấp hy vọng về tương lai, lần này tâm trạng của ta không còn bị ảnh hưởng.

Công việc cũng không bị gián đoạn, ngược lại còn có thêm lực, liên tiếp ký mấy dự án lớn.

Hiện tại giá nhà ở khu này đã giảm đến 30%, cũng vừa tròn ba ngày kể từ mốc thời gian kiếp trước ta ngừng trả nợ, nhà bị phát mãi, rồi trút hết oán giận lên đầu tôi.

Khi ta đang nghĩ rằng việc sống lại đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, rằng tương lai của mình sẽ rực rỡ thênh thang, thì thời hạn ba tháng cũng đã đến.

Hiện tại ta như đang thấy ánh sáng tương lai lấp lánh, đến mức khi đứng trước tôi cũng chẳng còn giữ kẽ.

Tất cả cái sự khoe khoang và đắc ý đều hiện rõ trên gương mặt.

Cô ta tiêu tiền cũng chẳng còn e dè gì.

Sinh nhật tôi, mẹ tôi tặng tôi một chiếc túi giá sáu vạn, hôm sau ta cũng tự mua cho mình một cái y hệt.

Thậm chí để tự thưởng vì hoàn thành dự án lớn và chuẩn bị tham gia tiệc mừng công ba ngày sau, ta còn mua chiếc váy dạ hội phiên bản giới hạn giống hệt tôi đã mua trước đó một tháng, giá: sáu vạn tệ.

Đã có váy và túi, trang sức dĩ nhiên không thể thiếu.

Hôm trước buổi tiệc, ta lại mua thêm một bộ nữ trang của thương hiệu cao cấp ít người biết, cũng sáu vạn tệ — giống hệt tôi.

Không rõ là vì tâm lý gì, trước khi đi đến buổi tiệc, ta còn cố mặc bộ đồ đó đến nhà tôi khoe.

Câu nào câu nấy đều là khoe khoang về cuộc sống thành công của mình, bóng gió chê tôi là loại “con nhà địa phương dựa hơi bố mẹ mới có ngày hôm nay”.

Còn ta thì “tất cả đều nhờ nỗ lực bản thân”.

Tóm lại, ý tứ của ta chẳng qua là: tôi thua kém ta, tương lai ta nhất định sẽ hơn tôi.

Khá rõ ràng, ta muốn :

“Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thường người trẻ tuổi tay trắng như tôi.”

Nhìn bộ dạng đó của ta, tôi chỉ thầm nghĩ: Không phải ta đang quá đắc ý mà phát điên rồi, thì là đầu óc có vấn đề thật.

Quả nhiên, càng thiếu cái gì, con người ta càng thích khoe cái đó.

Nhưng bề ngoài, tôi vẫn giữ gương mặt bình thản, lấy nhu chế cương, ta gì tôi cũng nhẹ nhàng đối đáp.

Cứ như thế, cú của ta lại nện vào… bông gòn.

Cô ta bước vào nhà tôi đầy hứng khởi, rời đi thì sắc mặt khó coi, chắc trong bụng cũng đang nghẹn một cục tức to đùng.

Tôi đứng bên cửa sổ sát đất, ta bước lên xe riêng rời đi, khóe môi khẽ cong lên, cúi đầu gửi đi một tin nhắn:

“Mấy tài liệu kia, tối nay có thể dùng rồi. Chúc mừng trước vì sắp leo lên ghế quản lý nhé.”

Sống lại rồi, tôi đâu có ngồi yên chịu thiệt.

Đặc biệt là sau khi biết ta cũng trọng sinh, tôi liền bỏ tiền người theo dõi nhất cử nhất của ta.

Mấy dự án lớn gần đây của ta, tôi biết rõ mồn một là từ đâu mà có.

Cái buổi tiệc mừng công tối nay, liên quan đến dự án trị giá cả chục triệu, ta đã dùng không ít chiêu trò sau lưng, thậm chí còn lên giường với người phụ trách bên A để giành .

Nhưng người phụ trách đó… đã có vợ, mà vợ ta lại chính là em ruột của ông chủ công ty bên A.

Chưa kể, trong dự án đó, bọn họ còn ăn chặn một khoản hoa hồng khổng lồ…

8

Lúc mười một giờ đêm, người kia nhắn lại cho tôi một tin:

【Cảm ơn, xong việc rồi. Triệu Noãn Sương tiêu đời rồi.】

Tôi gập điện thoại lại, tay cầm ly rượu vang, đứng bên cửa sổ sát đất — đúng lúc trông thấy Triệu Noãn Sương bước xuống từ chiếc taxi.

Lớp trang điểm và mái tóc vốn tinh tế của ta giờ đã rối tung tơi tả, khuôn mặt bầm tím sưng đỏ, rõ ràng là vừa bị đánh một trận ra trò.

Chiếc váy dạ hội sáu vạn tệ, giờ bị xé rách tan nát, miễn cưỡng che vài chỗ quan trọng.

Đôi giày cao gót ta đi hôm nay — chính là quà tôi tặng khi ta mua nhà — giờ mất một chiếc, chiếc còn lại thì gãy gót.

Tôi khẽ nheo mắt, uống cạn ly rượu vang trong tay, rồi kéo rèm cửa sổ lại.

Chẳng bao lâu sau, chuông cửa và tiếng đập cửa vang lên dồn dập.

Ngay sau đó, điện thoại tôi cũng nhận tin nhắn từ Triệu Noãn Sương:

【Ninh Ninh, cậu có ở nhà không? Mau mở cửa cho tớ với!】

Tôi liếc điện thoại, mở màn hình giám sát từ iPad lên.

Nhìn ở cự ly gần, ta càng thêm thảm — cả khuôn mặt nhòe nhoẹt đến mức không nhận ra nổi.

Chiếc bông tai giống tôi đeo đã bị giật mất một bên, và tai ta đang chảy máu, thôi đã thấy đau.

Ngắm kỹ bộ dạng đó của ta, tôi không nhịn mà bật thành tiếng.

Ba phút sau, tôi mới nhắn lại:

【Hả? Bố mẹ gọi tớ về nhà ăn tối, tớ không có ở nhà đâu. Có chuyện gì à?】

Trên màn hình iPad, gương mặt ta cứng đờ, vài giây sau lau mặt qua loa rồi tiếp tục nhắn tin:

【Tớ vừa bị đánh, không dám về nhà. Tối nay định sang nhà cậu ngủ nhờ. Cậu không có nhà thì gửi pass khóa cửa cho tớ đi, tớ tự vào cũng .】

Tôi dòng tin ấy vài giây, trong lòng lạnh:

Đúng là thói ăn mày vươn mặt xin xỏ, mặt dày thật đấy!

May mà tôi đã chuẩn bị từ trước:

Tôi đã thay khóa cửa thành loại nhận diện khuôn mặt, còn gia cố thêm cửa chính.

【Nhà tớ đâu phải dùng mật mã, khóa cửa là nhận diện khuôn mặt. Hay cậu khách sạn đi, an ninh khách sạn chắc chắn còn tốt hơn nhà tớ!】

Sau khi tin nhắn này gửi đi, sắc mặt ta tối sầm thấy rõ.

Với bộ dạng bây giờ, đến khách sạn cũng không dám nhận, thậm chí còn có khả năng bị báo cảnh sát.

Mà với một người sĩ diện như ta, sao có thể chấp nhận trải nghiệm nhục nhã này?

Lúc này, ta chỉ còn cách về căn nhà mới còn dang dở để ngủ tạm.

Nhưng hiện giờ đã sang mùa đông, trong nhà đó chưa có hệ thống sưởi, ngủ ở đó cũng chẳng khác gì nằm ngoài đường.

Hơn nữa, tôi còn chuẩn bị cho ta một “món quà nhỏ”.

Quả nhiên, ta đã trở về căn nhà mới ấy.

Tôi đắp mặt nạ thư giãn, nằm trên giường vừa xem lại video ghi hình buổi tiệc mừng công tối nay.

Quả nhiên, trong mấy chuyện trả thù thế này, quá trình còn sảng khoái hơn cả kết quả.

Nhìn cảnh ta bị đè ra đánh đập, kêu gào thảm thiết mà không có đường thoát, bao nhiêu oán hận trong lòng tôi như rửa bớt một tầng.

Tôi liếc đồng hồ — đã đúng 0 giờ.

Món quà của tôi, đến lúc ra mắt rồi.

Tôi cầm tay điều khiển máy bay không người lái, điều khiển thiết bị lượn qua hành lang.

Nửa tiếng sau, từ căn nhà đối diện vang lên tiếng hét thất thanh điên cuồng của Triệu Noãn Sương.

Tôi hài lòng thu hồi máy bay, gỡ tấm vải trắng hình hồn ma treo trên máy bay xuống, đặt tay điều khiển sang một bên.

Tốt rồi, giờ thì tâm trạng tôi đã hoàn toàn thoải mái.

Triệu Noãn Sương, nếu cậu cũng là người trọng sinh — chắc chắn cậu rất tin vào mấy chuyện ma quỷ, đúng không?

Huống hồ, kiếp trước, cậu đã tôi trong căn nhà đó, trộn xi măng chôn sống tôi bằng chính tay mình.

Vậy thì bây giờ, “oan hồn đòi mạng”…

Cũng nên để cậu nếm thử cảm giác đó một lần.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...