Đừng Hỏi Tôi Có [...] – Chương 5

22

” Ngày đầu nhập học, khi em em tên Hựu Minh, tôi đã ghi nhớ.”

Lời kể của Dương Cảnh Chi khiến tôi lại bản thân ngây ngốc của năm đó.

Thì ra, thích tôi trước.

Chỉ là, tỏ muộn hơn tôi một bước.

Và cách tôi thể hiện cảm, ngay từ đầu đã là sai lầm.

Tôi dùng thứ thiếu nhất để cám dỗ .

Khiến không thể mở lời.

Thực ra, đã rất nhiều lần rằng thích tôi.

Chỉ là không ai tin.

Mọi người đều cho rằng đó là lời dối, là những lời nịnh nọt để lấy lòng tôi.

Lâu dần, tôi tin vào điều đó.

Và ngay cả cũng bắt đầu tin.

Anh thích Hựu Minh, hay là thích tiền viện phí của ông?

Bao lần bị chế giễu, bao lần nhận ra khoảng cách giữa hai chúng tôi, Dương Cảnh Chi cũng dần trở nên mơ hồ.

Anh mâu thuẫn, giằng xé, rồi tự giày vò chính mình từng ngày.

Bất cứ ai cũng có thể giúp .

Chỉ trừ tôi.

Bởi vì tiền bạc có thể biến chất cảm.

Nếu không phải là một người kiêu hãnh như , có thể yên tâm hưởng thụ cuộc sống bên tôi.

Nhưng không thế.

Chính vì không thế, tôi mới thích .

Dương Cảnh Chi cầm một quả cam lên, chậm rãi cắt từng lát.

Tôi chợt nhớ lại ngày đầu gặp lại .

” Hôm đó, những lời có ý gì?”

” Em có thể trong lúc tức giận, chẳng lẽ tôi không sao? Tôi cứ nghĩ em chán tôi rồi, vứt bỏ tôi, lại còn biến mất suốt bốn năm trời, như cố trốn tránh tôi … Tôi chẳng lẽ không giận à?”

Hình như cũng có lý.

” Nhưng Hứa Vãn Tinh ghét tôi.”

” Xin lỗi, đó là lỗi của tôi. Tôi đáng lẽ nên phủ nhận ngay lúc đó.”

Dương Cảnh Chi chậm rãi cắt xong lát cam cuối cùng.

Anh khẽ thở dài.

” Bởi vì, tôi cứ nghĩ rằng… em thực sự không cần tôi nữa.”

Tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Không gian trong phòng ấm áp, khô ráo, hoàn toàn tách biệt khỏi cái lạnh bên ngoài.

Khoảnh khắc này, tôi cuối cùng cũng chắc chắn—

Giữa dòng chảy của thời gian, chàng trai ấy vẫn không ngừng bước về phía tôi.

23

Ngày kỷ niệm thành lập trường, tôi và Dương Cảnh Chi cùng trở về.

Anh ấy mời lên phát biểu với tư cách cựu sinh viên xuất sắc.

Ngôi trường vẫn như cũ, chỉ là những gương mặt non trẻ đã thay đổi.

Luôn có những người trẻ tuổi.

Luôn có những người theo đuổi ước mơ, đầy nhiệt huyết và hoài bão.

Tấm thẻ tên tốt nghiệp rơi ra khỏi túi tôi.

Một sinh viên năm tư nhặt giúp, ngạc nhiên hỏi: ” Chị là Hựu Minh sao?”

” Em biết chị à?”

” Em đang thực tập ở công ty của Dương, chị là người rất nổi tiếng trong công ty đấy!”

” Thật sao?”

Tôi từng đến công ty của Dương Cảnh Chi một lần, khi đó tôi chỉ ngồi ở quầy lễ tân chờ .

Nhân viên lễ tân khi đăng ký tên tôi cũng có phản ứng y hệt.

” Chị là Hựu Minh?”

Tới tận hôm nay, tôi vẫn không hiểu tại sao.

Cậu sinh viên : ” Có một thuật toán cốt lõi trong hệ thống của công ty, đó là nền tảng đầu tiên mà Dương viết khi mới bắt đầu.”

” Anh ấy để lại một dòng ghi .”

” Nếu ai đó gặp Hựu Minh, hãy với ấy rằng tôi ấy.”

” Tất cả những ai từng việc với hệ thống này đều thấy câu đó.”

Tôi sững sờ rất lâu.

Cậu sinh viên mỉm : ” Thật tốt quá, cuối cùng ấy cũng tìm người ấy muốn tìm.”

Sau buổi phát biểu, tôi và Dương Cảnh Chi đi dạo trong khuôn viên trường, theo đúng lộ trình ngày trước.

Chúng tôi đi đến cửa thư viện.

Dương Cảnh Chi lên cây đại thụ bên cạnh: ” Năm đó, em đã tỏ với tôi ngay tại đây.”

” Ừ, tôi nhớ. Khi đó tôi gan thật.”

Anh lặng người lên tán cây, như thể dòng ký ức đang trôi dạt rất xa.

” Dương Cảnh Chi, thời đại học có hạnh phúc không?”

Anh từng chật vật mưu sinh, từng bị dè bỉu, từng đơn đến cùng cực.

Tôi nghĩ, chắc hẳn không hạnh phúc.

Nhưng đáp: ” Rất hạnh phúc.”

” Vì có em bên cạnh, nên những đau khổ đều hóa thành niềm vui.”

Anh xoay người lại, ánh mắt vẫn dịu dàng như năm đó.

” Hựu Minh, đây đã là năm thứ chín tôi thích em rồi. Cho tôi một cơ hội, không?”

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Những bông tuyết phủ lên mái tóc .

Tôi cong môi : ” Năm mới, mong chỉ giáo nhiều hơn.”

Chúc mừng năm mới, chàng trai của tôi.

Chúc mừng năm mới, thanh xuân của tôi.

Dù có tiếc nuối, chúng ta vẫn là phiên bản đẹp nhất của chính mình.

Ngoại truyện (Góc nam chính)

Lần đầu tiên tôi gặp Hựu Minh, là trong buổi nhập học.

Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, bước qua hành lang ngập tràn ánh nắng.

Từ giây phút ấy, mọi mộng tưởng và khao khát trong tôi đều có một hình dáng cụ thể.

Tôi thích ấy, tôi biết, tôi và ấy không giống nhau.

Chúng tôi đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Cô ấy là nàng công chúa của tháp ngà, ngay thẳng, thuần khiết.

Đôi chân ấy chưa từng dính chút bụi trần, sạch sẽ đến vô thực.

Cô ấy như ánh trăng—là thứ tôi có thể ngắm , không thể chạm tới.

Là nguồn cơn của mọi mặc cảm trong tôi.

Tôi đâu dám mơ ước ấy.

Dù chỉ nghĩ đến thôi, cũng đã là tội lỗi.

Ba mẹ tôi mất sớm, chỉ còn ông nội nuôi tôi khôn lớn.

Mùa đông năm ngoái, chân ông bị thương vì lạnh, không thể đi , không thể kiếm tiền nuôi gia đình nữa.

Mọi gánh nặng đều đổ lên vai tôi.

Tôi cần tiền đóng học phí.

Tôi cũng cần tiền thuốc men cho ông.

Mất suất trợ cấp dành cho sinh viên nghèo, tôi cảm giác như mình bị đẩy xuống vực sâu, bắt đầu hoài nghi hai chữ “công bằng”.

Không ngờ, chính lúc ấy, ánh trăng lại chiếu xuống.

Cô ấy thích tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác máu trong người như sôi trào.

Nhưng khi ấy , chỉ cần hôn ấy là có thể nhận tiền.

Tôi liền hóa đá.

Toàn thân tôi đóng băng.

Cô ấy xem tôi là gì chứ?

Chỉ cần bỏ tiền ra là có thể bên nhau sao?

Nhưng ánh mắt của Hựu Minh quá trong sáng, không hề có chút gì là đang cợt hay lợi dụng.

Tôi không đồng ý với ấy.

Cho đến khi ông tôi nguy kịch, phải vào ICU, chi phí điều trị khổng lồ hoàn toàn đè bẹp tôi.

Hựu Minh xuất hiện, không chớp mắt mà đưa ngay số tiền đó.

Cô ấy lại , hỏi tôi: ” Làm người tôi đi, không nào?”

Lần này, tôi gật đầu.

Không phải vì tiền viện phí.

Mà là vì, khi ấy nũng với tôi, tôi hoàn toàn không thể phản kháng.

Sau này tôi mới nhận ra, cuộc sống của Hựu Minh quá thuận lợi, đến mức ấy thậm chí không coi tiền bạc là một lợi thế.

Cô ấy giúp đỡ tôi, cũng không phải để chứng minh bản thân ưu tú.

Trong mắt ấy, tiền bạc chẳng phải điểm mạnh, tiền chỉ đơn giản là tiền mà thôi.

Chính vì thế, ấy mới trong sáng và chân thành hơn bất cứ ai.

Hựu Minh rất thích tôi, đi đâu cũng phải nắm chặt tay tôi.

Tay ấy nhỏ nhắn, mềm mại, không hề có một vết chai.

Tôi sợ những vết chai trên tay mình sẽ đau ấy, Hựu Minh lại thích, cứ ôm tay tôi mà cọ qua cọ lại.

Có lúc, tôi cảm thấy mình như một hiệp sĩ.

Công chúa muốn gì, tôi mới dám .

Công chúa không lên tiếng, tôi cũng không dám tùy tiện đến gần.

Hựu Minh cũng rất chủ , sự chủ của ấy chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy nhẹ dạ hay thiếu nghiêm túc.

Ngược lại, chỉ có sự chân thành và thẳng thắn.

Nhưng dần dần, trong trường bắt đầu có những tin đồn.

Ngay cả thầy giáo luôn đánh giá cao tôi, cũng bóng gió nhắc nhở tôi nên ý đến đạo đức và tác phong.

Tôi Hựu Minh, tôi không muốn trở thành loại người mà họ đang bàn tán.

Tôi từng nghĩ đến chuyện chia tay.

Nhưng tôi không nỡ.

Ai có thể nỡ rời xa Hựu Minh chứ? Không ai cả.

Cô ấy là tuyệt nhất, là món quà mà thượng đế ban tặng.

Tin đồn ngày càng quá đáng, tôi vùi đầu vào sách vở và công việc thêm, cố gắng không để tâm đến chúng.

Nhưng rồi có một ngày, ba của Hựu Minh tìm đến tôi.

Ông ấy lén gặp tôi sau lưng ấy, cầu tôi rời xa con ông.

Ông ta tôi không xứng với gia đình họ.

Dĩ nhiên tôi không đồng ý, dù sau đó ông ta có đe dọa tôi bao nhiêu lần.

Chỉ cần Hựu Minh không buông tay, tôi cũng sẽ không buông.

Tôi sẽ cố gắng hết sức để chứng minh rằng, tôi có thể ấy, có thể cho ấy một tương lai tốt đẹp.

Người của người khác có gì, ấy cũng phải có.

Bạn cùng phòng mua vòng tay cho , thì, Hựu Minh cũng phải có.

Tôi cật lực chạy đơn giao hàng, dạy kèm thêm ngoài giờ, cuối cùng cũng tiết kiệm một chút tiền, mua cho ấy một chiếc vòng.

Nhưng…

Xin lỗi em, không thể đến buổi tiệc sinh nhật của em.

Nếu sự có mặt của chỉ khiến em bị người khác chế giễu và bàn tán, thì thà không xuất hiện.

Vất vả lắm mới đến năm tư.

Tôi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bắt đầu xem nhẫn cưới.

Đắt quá.

Ngay cả một chiếc nhẫn bình thường, tôi cũng không mua nổi.

Có lẽ tôi phải để Hựu Minh đợi thêm một chút.

Nhiều công ty đã gửi thư mời với mức lương cao, nếu có ai đó đầu tư, tôi còn muốn tự khởi nghiệp.

Rồi dần dần, tôi sẽ có tiền mua nhẫn, mua nhà, mua váy cưới, mua tất cả những thứ ấy thích.

Ý tưởng của tôi ban lãnh đạo công ty đánh giá cao, tôi có cơ hội tăng lương sớm.

Ngay khi tôi định báo tin vui này cho Hựu Minh, thì ấy lại muốn chia tay.

Cô ấy , ấy chán rồi.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

Tôi đang mong đợi điều gì ?

Mong đợi ánh trăng có thể thương một con kiến như tôi sao?

Không, tôi chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Tôi bỏ đi, tự nhốt mình suốt hai ngày trong phòng vì tức giận.

Rồi tôi nhận ra, tôi không thể sống thiếu Hựu Minh.

Đồ chơi thì sao chứ?

Chỉ cần tôi tốt hơn tất cả những món đồ chơi khác là .

Tôi đi tìm Hựu Minh, phát hiện—

Cô ấy biến mất rồi.

Biến mất hoàn toàn…

Tôi bỏ việc, dựa vào những tin tức ít ỏi để lần mò đến những thành phố xa lạ tìm ấy.

Nhưng dù tôi đi đâu, ấy vẫn luôn chạy trước một bước, thậm chí đến một sợi tóc cũng không để lại.

Cuối cùng, tôi nghe nhà ấy đã sản.

Tôi không có tiền, không thể giúp ấy trả nợ, nên ấy rời xa tôi sao?

Lần đầu tiên trong đời, tôi căm hận bản thân đến .

Dùng hết số tiền tiết kiệm, tôi đành quay lại Bắc Kinh, tá túc nhà bè, bắt đầu nghiên cứu phát triển hệ thống.

Khi mạng lưới của tôi dần mở rộng, mọi chuyện về gia đình họ Hựu cũng dần hiện ra trước mắt tôi.

Tôi chợt bừng tỉnh—

Phá sản, không phải chỉ là một lời suông.

Tòa tháp ngà của Hựu Minh đã sụp đổ.

Cô ấy rơi vào thế giới mà trước đây chưa từng chạm đến.

Bây giờ… ấy sống có tốt không?

Anh thấy không, tôi chính là một kẻ mâu thuẫn như thế đấy.

Vừa giận ấy, cũng vừa lo cho ấy.

Vẫn không tìm Hựu Minh.

Để tránh bị đòi nợ, gia đình ấy dường như đã đổi tên sống ẩn mình.

Tôi mua rất nhiều món đồ mà ấy từng thích.

Cả bộ kem dưỡng tay mùi thơm ấy hay dùng, tôi mua đủ tất cả các loại.

Còn có túi xách, mỹ phẩm, chỉ cần ấy quay lại, vẫn có thể tiếp tục dùng như trước.

Đến năm thứ tư ấy biến mất, cuối cùng tôi cũng gặp lại ấy.

Tối hôm đó, tôi cố ý là người cuối cùng rời đi, chờ ấy tan rồi lặng lẽ theo sau.

Thang máy từ tầng 20 xuống tầng 1.

Vài phút ngắn ngủi.

Nhưng đối với tôi, dường như còn dài hơn cả hai mươi mấy năm qua.

Tại sao ấy giả vờ không quen tôi?

Tại sao ấy luôn muốn chạy trốn?

Cô ấy thực sự không muốn gặp tôi đến sao?

Bất chấp bị ấy ghét bỏ, tôi vẫn gọi ấy lại.

Chiếc mũ sụp xuống ấy khẽ đẩy lên, cuối cùng tôi cũng thấy gương mặt ấy một cách trọn vẹn.

Cô ấy gầy đi rất nhiều, trong mắt không còn ánh sáng rực rỡ như trước.

” Không đến mức đó.”

Câu kia tôi kinh ngạc nhất.

Cô ấy đã rất nhiều công việc cùng một lúc.

Giống hệt như tôi ngày trước.

Bàn tay ấy đã có vết chai.

Tôi suýt bật khóc.

Chúa ơi, trước đây tôi nghèo khó đến thế cũng chưa từng rơi nước mắt.

Nhưng khi thấy vết chai trên tay Hựu Minh, tôi lại đau lòng đến mức muốn khóc.

Cô ấy , ấy có trai rồi.

Tôi không tin, cho đến khi người đàn ông không ra gì kia xuất hiện trước mặt tôi.

… Tôi chỉ muốn đánh hắn ta.

Tôi vốn là người ngay thẳng.

Nhưng lần đầu tiên, tôi muốn một chuyện không chính đáng.

Tôi muốn giành lại Hựu Minh.

Bây giờ tôi không còn nghèo nữa, tôi có thể cho ấy một cuộc sống tốt hơn.

Những khoản nợ kia cũng chẳng đáng gì.

Tôi đã chắc chắn về lòng mình.

Tôi Hựu Minh.

Yêu sự thuần khiết của ấy trong quá khứ, cũng sự kiên cường của ấy bây giờ.

Theo một cách nào đó, chúng tôi rất giống nhau.

Năm mới đến.

Hựu Minh hỏi tôi: ” Anh nghĩ thứ gì là kiên cường nhất trên thế gian này?”

Tôi : ” Ánh trăng.”

Cô ấy không hiểu, ra ngoài cửa sổ.

Nhưng ấy không biết, tôi đang ấy.

Tôi từng nghĩ rằng ánh trăng đã rơi xuống.

Nhưng tôi đã thấy ấy vấp ngã rồi lại đứng lên, cuộc sống không thể đánh bại ấy.

” Sao lại là ánh trăng?” Cô ấy vẫn ngây ngô ra ngoài.

” Vì dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, ánh trăng vẫn không bao giờ rơi.”

Tôi đặt một nụ hôn lên trán ấy.

” Tôi mãi mãi ánh trăng.”

( Hết truyện. )

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...