2
Ba tôi lấy chân đá dì tôi ra.
Còn mẹ tôi thì bị kéo tóc ra chửi mắng.
Bà mẹ ngày thường đánh tôi và em như trâu bò mà lúc này lại trở nên yếu đuối như một con rối.
Mẹ không dám đánh trả, thậm chí còn chẳng dám né tránh.
"Kiến Quốc·, đừng đánh nữa mà, em sai rồi, huhu."
Bác sĩ muốn tiến lên can ngăn, tôi dùng ánh mắt ra hiệu bảo bác sĩ quay về.
Sau khi vở kịch kết thúc, ba tôi kéo quần lên, khạc Tiểu Mộngt bãi nước bọt xuống.
"Tao cho mày biết, muốn lấy thận con tao thì , một quả thận là mười vạn!"
Dì tôi khóc: "Oa!", tiếng khóc vang vọng chân trời.
"Người đàn ông số khổ của tôi, sao mà lại khổ như chứ, có một người chị như mà chị vẫn nhẫn tâm em trai mình ch//ết ư?"
Dì tôi cứ thế khóc gào, giọng gào rú như ma trơi quỷ ám.
Đúng lúc mọi chuyện đang hỗn loạn thì tôi lên tiếng:
"Vừa nãy bác sĩ bọn con không hiến thận, mà mẹ có thể thử xem..."
Tôi ăn ngay một cái bạt tai như trời giáng.
mẹ tôi tóc tai rối bù, mắt đỏ lừ tôi.
Rõ ràng là đang trách tôi linh tinh.
Mẹ lắp bắp tìm lời: "Không phải, trẻ con bậy thôi."
"Thế, em trai! Hôm nào chị tới thăm em sau nha!"
Nhưng mà muộn rồi, dì tôi cứ ôm chân mẹ tôi mãi, mẹ không thể bước đi .
"Chị ơi, chị chỉ có một đứa em trai thôi, chị có thể nhẫn tâm ấy ch//ết sao?"
"Chị ơi, em cầu xin chị, sau này em sẽ trâu ngựa cho chị, cả nhà em sẽ tử tế báo đáp chị, không?"
Lần này, ba tôi không gì nữa.
Ông chỉ lạnh lùng mẹ tôi, không đi, cũng không không .
3
Cuối cùng, bảo vệ bệnh viện cũng phải kéo mẹ tôi và dì tôi ra.
Trên đường về nhà, ba tôi đi trước, mẹ tôi ôm em út, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Em tôi mới 10 tuổi, tôi kéo tay nó đi đằng sau.
"Chị Hai ơi, sao mẹ không chịu hiến thận ?"
Tôi liếc cái bóng của người phụ nữ phía trước, nở nụ lạnh lùng.
Nhiều năm qua, mẹ vẫn thường lén lút giúp đỡ gia đình tôi.
Thế lại dùng toàn bộ số tiền do ba tôi kiếm .
Bây giờ mà thực sự phải lấy thứ gì đó từ người mình thì đương nhiên là mẹ chẳng muốn.
Tôi lay lay tay em , rồi dặn dò:
"Tiểu Mộng này, một lát về tới nhà, em cầm quần áo đi giặt rồi lát nữa hãy về nghe chưa?"
Nhà mình có máy giặt mẹ tôi không cho dùng, là tốn điện.
Dù là giữa mùa đông giá rét hay là vào tháng tám nóng nực, thì chúng tôi vẫn đều phải giặt quần áo tại bờ sông trong làng.
Về tới nhà, tôi đuổi Tiểu Mộng ra ngoài ngay.
Tôi ở trong nhà bếp, vừa vào đã nghe thấy tiếng ba tôi ở nhà sau chửi rủa không ngừng.
"Tao nuôi mày chỉ biết ăn ở hai lòng thôi!"
"Hôm nay nếu tao không ở bệnh viện thì đừng mơ một vạn đồng, chớ đừng tới mười vạn!"
"Tao cho mày biết, hiến thận thì , mười vạn thì phải đủ, một đồng cũng không thể thiếu! Mang tiền tới đây, đứa nhỏ nào mà nó thích thì tao sẽ cho đứa đó!"
Tôi ngồi lặng lẽ lắng nghe mà trong lòng chẳng có chút gợn sóng nào, tôi biết rằng ba tôi không phải là thương mình nên mới không muốn hiến thận.
Ông ta nghĩ quyền uy của mình trong gia đình bị lung lay, tiền bạc lại chẳng thấy đâu.
Mẹ tôi gào khóc thảm thiết: "Biết rồi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa".
Tiếng khóc từ phía bên đó mãi một lúc lâu sau mới dừng lại, ngay sau đó, cánh cửa phòng tôi đã bị đạp tung.
"Con chó tạp chủng này, mày tao!"
Cây chổi quét nhà liên tục giáng xuống người tôi.
"Giỏi nhịn thì cố mà nhịn nữa, khóc đi, khóc đi!"
Mẹ tôi cố véo vào những chỗ nhiều thịt, tôi cắn chặt môi không chịu kêu.
Đau đớn bây giờ chẳng thấm vào đâu so với những gì tôi đã phải chịu đựng hơn mười năm qua.
Trần Tiểu Nhiên, cố gắng lên, cố gắng lên!
Sẽ có ngày mình sẽ đưa em rời khỏi đây.
Bạn thấy sao?