Dùng Dương Khí Làm [...] – Chương 2

4.

Tôi ngẩng đầu về phía Trần Duật Hoan. 

 

Cậu ấy rất hợp với màu đỏ, bộ hỉ phục này còn đẹp hơn trong ảnh. 

 

Đôi mắt xinh đẹp, hàng mi nhẹ nhàng rủ xuống, giọng run rẩy: "Anh... đừng sợ, tôi sẽ đối xử tốt với ." 

 

Ủa... cuối cùng thì ai mới là người sợ hãi đây? 

 

Tôi không khỏi nảy sinh ý định trêu chọc cậu ấy, khẽ một tiếng, hỏi: "Vậy cậu muốn đối xử tốt với tôi như thế nào?" 

 

Cậu ấy co tay lại, ngẩng đầu tôi, nhỏ giọng: "Tôi sẽ nghe lời , đối tốt với , để ... " 

 

"Hạnh phúc..." 

 

Nói xong, cậu ấy ngại ngùng cúi đầu. Hử? Để tôi hạnh phúc mà cậu lại ngại ngùng gì? 

 

Không hiểu sao, tôi bỗng liên tưởng đến một số hình ảnh, ngay lập tức cảm thấy hơi nóng. 

 

Tôi là một quỷ hồn, toàn thân đầy âm khí thế mà lại cảm thấy nóng, cũng khá hợp với bầu không khí này. 

 

Lúc này, tôi nghe cậu hỏi: "Có muốn uống rượu giao bôi không?" 

 

Tôi về phía bàn, trên đó có thức ăn và rượu. 

 

"Rượu này, tôi có thể uống không?" 

 

Cậu gật đầu: "Có thể..." 

 

Nói xong, cậu rót hai ly rượu, một ly đưa cho tôi. 

 

Tôi : "Vậy thì đến đi." 

 

Một ly rượu vào bụng, tôi lập tức cảm thấy choáng váng, khi tách ra, gần như không đứng vững. 

 

Chính Trần Duật Hoan đã đưa tay đỡ tôi. 

 

"Anh say rồi à?" 

 

"Không biết, không ai với tôi là quỷ hồn uống rượu dễ say như ." 

 

"Vậy để tôi đỡ lên giường." 

 

Tôi cậu ấy đỡ ngồi trên giường. 

 

Nóng. Quá nóng. Cả người vừa nóng vừa khó chịu. 

 

Điều này thật không bình thường... 

 

Tôi dựa vào Trần Duật Hoan, mơ màng : "Không thoải mái, khó chịu quá..." 

 

Trần Duật Hoan dịu dàng hỏi: "Vậy muốn bắt đầu ngay bây giờ không?" 

 

Tôi mở mắt : "Bắt đầu cái gì?" 

 

Ngay giây tiếp theo, tôi nhận ra điều gì đó. "Cậu đã cho thuốc vào rượu sao?"

 

5.

Trần Duật Hoan lắc đầu, cắn môi, có vẻ khó ra. 

 

"Họ , sau khi kết âm hôn, sẽ phát sinh một loại cảm với tôi, điều này sẽ khiến rất khó chịu, cần hấp thụ dương khí của tôi để giải tỏa. 

 

"Hơn nữa, linh hồn của cần dương khí của tôi để nuôi dưỡng." 

 

Khi cậu ấy xong, mặt đã đỏ bừng tai cũng sắp chảy máu. 

 

Nhưng trong đầu tôi như có pháo hoa nổ tung, lách tách, tôi không nghe rõ gì cả mắt tôi dán chặt vào đôi môi đang của cậu ấy. 

 

Hình dáng môi rất đẹp, màu sắc cũng là đỏ rất đẹp đối với tôi, điều này như một sự cám dỗ khó tả. 

 

, tôi ôm cổ cậu, hôn lên rất mềm cũng rất ngọt, câu ấy cũng nhanh chóng đáp lại, tôi như bị điều gì đó chi phối cảm , dần dần mất đi lý trí. 

 

Trong đầu chỉ có một sợi dây tên là " Trần Duật Hoan". … 

 

Hai tiếng sau, tôi mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh vụn vỡ. 

 

Cậu ấy cũng rất tủi thân, khóc : "Đừng khóc nữa không, tôi rõ ràng đã rất dịu dàng rồi." 

 

Tôi không thể nhịn nữa: "Cậu ở 'trên' thì khóc cái gì?" 

 

Gã tồi tệ này! Tôi đã bị vẻ ngoài ngoan ngoãn xinh đẹp của cậu lừa. 

 

Vẻ ngoài có vẻ vô , thực chất lại rất mưu mô, khiến tôi khóc, còn cùng tôi khóc. 

 

Lúc này, dưới gầm giường truyền đến một tiếng : "Hai người đừng khóc nữa không?"

 

6.

Tôi ngừng khóc trong một giây, ngẩn người, cứ tưởng mình nghe nhầm. 

 

Không chắc chắn, tôi hỏi Tràn Duật Hoan: "Dưới gầm giường, có ai không?" 

 

Trần Duật Hoan lắc đầu: "Tôi... tôi không biết." 

 

Ngay sau đó, giọng từ dưới gầm giường đáp lại: "Không có ai, có một quỷ nam độc thân." 

 

Tôi: ??? 

 

Tôi chớp mắt, sờ soạng hai giây. 

 

Khi nhận ra, lòng tự trọng của tôi lập tức vỡ vụn. 

 

A a a a! Lấy một người vợ minh hôn, mà bản thân lại mơ hồ trở thành bên chịu đựng, còn bị một con quỷ nam khác nghe thấy. Điều này khiến tôi thật xấu hổ. Quan trọng là tôi còn khóc nữa. 

 

A a a a, tôi không muốn sống nữa. Không đúng, tôi đã chết rồi. 

 

Tôi tức giận, quát mắng quỷ nam dưới gầm giường: "Con quỷ này từ đâu ra , trốn dưới gầm giường nhà người khác nghe lén cũng quá vô lễ rồi?" 

 

Con ma nam dưới gầm giường uể oải : "Thực ra tôi nghĩ, tôi có thể ra ngoài trước rồi giải thích chuyện này với các người." 

 

"……" 

 

Tôi và Trần Duật Hoan im lặng hai giây, rồi bắt đầu mặc quần áo. 

 

Tôi không hiểu, tại sao đã biến thành quỷ hồn rồi, vẫn còn cảm thấy đau, cảm thấy không thoải mái. 

 

Nghĩ , tôi tức giận, liếc Trần Duật Hoan. 

 

Cậu ấy da trắng như tuyết, cơ bụng mỏng manh đặc biệt đẹp, vai thẳng rộng, đường nét xương quai xanh tinh tế thẳng tắp, có vẻ có một cảm giác thuần khiết không tự biết.

 

Thật sự rất đẹp trai, lại không có chút tự nhận thức nào về việc vợ. 

 

Chút nữa tôi sẽ tìm cậu ta tính sổ, để cậu nhận ra vị trí của mình!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...