Đừng Diễn Nữa Tôi [...] – Chương 7

Tề Thế Kiệt xuất hiện không báo trước, ung dung bước vào như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy tôi, ta còn tỏ vẻ tự nhiên, đi đến cạnh Hồ Dụ Cảnh, tiện tay nhấc một ly rượu lên, cụng ly chào hỏi mọi người trong phòng rất hòa nhã.

Lý San San chẳng ngần ngại, to:

“Đồ giả tạo!”

Tôi không đáp lại, chỉ quay sang Hồ Phi — người vẫn ngồi bên cạnh tôi nãy giờ.

Ánh mắt ta như sắp đính chặt vào mặt tôi, sắp mọc rễ ra đến nơi.

Tôi hỏi khẽ:

“Cậu đưa tôi về không?”

Hồ Phi liếc phía trước, gật đầu rất nghiêm túc, như thể đang đưa ra một lời cam kết quan trọng.

Dưới ánh mắt của bao người, chúng tôi sóng bước rời khỏi phòng.

12

Tôi tránh mặt Tề Thế Kiệt gần một tháng.

Anh ta giả vờ không hiểu lời tôi , vẫn kiên trì xuất hiện ở mọi nơi có tôi.

Trong nhóm bè, bắt đầu râm ran vài tin đồn không hay về tôi.

Cho đến một ngày, mẹ ta bất ngờ tìm đến tận nhà.

Bà cụ dự định nghỉ hưu cuối năm nay, muốn về nhà bà nội trọn thời gian, chăm cháu luôn cho tiện.

Trước đây, bà vốn chẳng ưng mối hôn sự giữa tôi với Tề Thế Kiệt.

Sau bao lần ta ra sức thuyết phục, cộng thêm tôi một mực nhún nhường, bà mới miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.

Bà cầm tờ kết quả khám sức khỏe của tôi, nổi giận đùng đùng chất vấn:

“Hóa ra là không thể sinh con, mà còn dám mở miệng đòi chia tay con trai tôi?”

Tôi vừa định phản bác thì Tề Thế Kiệt đẩy cửa bước vào.

“Mẹ! Sao mẹ lại tự tiện lấy kết quả khám của bọn con? Hôm nay, con rõ ràng ở đây: cả đời này con chỉ cưới một mình Dao Dao. Nếu mẹ còn tiếp tục ép buộc, thì coi như con không phải con của mẹ nữa.”

Bà cụ bắt đầu ầm lên — đúng kiểu “ba chiêu” kinh điển: gào khóc – lăn lộn – dọa tự tử, mắng mỏ đủ kiểu suốt mười mấy phút.

Cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, bình tĩnh lại rồi :

“Muốn cưới cũng , sính lễ thì đừng hòng có một xu, nhà cưới cũng không đứng tên con bé…”

Cái giọng tính toán rành rọt đó suýt nữa tôi ù cả tai.

Tôi không nhịn nổi mà lên tiếng ngắt lời bà ta:

“Bà Tề, cháu với Tề Thế Kiệt đã chia tay rồi. Bà ầm lên như là có ý gì?”

Tề Thế Kiệt bước đến, nắm lấy tay tôi:

“Anh không đồng ý chia tay. Dao Dao, biết em vẫn đang giận. Anh đưa mẹ về trước, chờ em bình tĩnh lại rồi mình chuyện tiếp.”

Sau khi họ rời đi, tôi đổ người xuống ghế sô-pha, mệt mỏi.

Ký ức không kìm lại ùa về — những chuyện xảy ra cách đây một tháng.

Khi ấy, tôi vừa đồng ý lời cầu hôn của Tề Thế Kiệt, đang hớn hở chuẩn bị dâu.

Rồi cờ nghe cuộc trò chuyện giữa ta và mẹ:

“Mẹ, mẹ cũng biết trạng của con. Con chỉ có thể cưới ấy. Tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng huấn luyện ta thành người con mong muốn. Sau khi cưới, mẹ phụ con tiếp tục dạy dỗ ta. Đến lúc đó muốn khống chế thì dễ như trở bàn tay.”

“Mẹ thấy nó không xứng. Tìm một đứa ngoan ngoãn biết điều chẳng phải đỡ mệt hơn sao?”

“Không có thử thách thì còn gì là thú vị? Nó xinh đẹp, gia cảnh sạch sẽ, lại không có chống lưng. Năng lực có không phô trương — là đối tượng hoàn hảo. Con muốn mài sạch mọi ‘gai nhọn’ trên người nó, để sau này ngoan ngoãn trâu ngựa cho nhà mình.”

Lấy chân thành ra để người ta giẫm đạp — chỉ có súc sinh mới ra chuyện đó.

Khóc xong, tôi không cho phép bản thân ngồi yên chờ chết.

Từ hôm đó, tôi lặng lẽ chuẩn bị hồ sơ xin du học tiến sĩ.

Trước kia, tôi từng mơ về một cuộc sống tốt đẹp: học xong cao học là lập gia đình.

Nhưng giấc mơ đã tan vỡ, thì cũng nên bắt đầu lại từ đầu.

Thật ra tôi vẫn đang chờ xem — ta có thể trơ trẽn tới mức nào.

Liệu ta có thực sự không còn liêm sỉ?

Giờ cho dù có cầm bản báo cáo thật dí vào mặt, chắc gì ta đã thừa nhận. Thậm chí còn có thể mọi chuyện tồi tệ hơn.

Theo những gì tôi biết về Tề Thế Kiệt, ta cố chấp và cực đoan, sẽ không dễ gì buông tha tôi.

Bỗng chuông điện thoại vang lên tôi bừng tỉnh.

Là ba mẹ gọi đến. Tôi bắt máy:

“Dao Dao, mẹ của Thế Kiệt vừa gọi cho ba mẹ. Ba mẹ đều biết chuyện của con rồi. Hiếm lắm mới có người không chê con, sao con lại bướng bỉnh, còn đòi chia tay?”

Quả nhiên, Tề Thế Kiệt đã giở trò sau lưng.

“Ba, con không có vấn đề gì về sức khỏe. Chuyện này ba mẹ không cần lo, sau này con sẽ giải thích rõ.”

Tắt máy xong, tôi lập tức nhắn cho Hồ Dụ Cảnh.

13

Tầng cao nhất của khách sạn, trong phòng suite sang trọng.

Nhân viên đẩy xe đồ ăn vào rồi nhanh chóng rời đi.

Hồ Dụ Cảnh từ phòng tắm bước ra, người khoác áo choàng tắm màu tối, dây buộc thắt hờ hững để lộ phần cơ bụng săn chắc.

Anh ngồi xuống ghế sô-pha, cầm điều khiển bật TV.

Tôi bước tới xe đẩy, cắt phần bò bít tết sirloin, rồi bưng đĩa đặt ngay ngắn lên bàn trà trước mặt , sắp xếp dao nĩa cẩn thận.

“Tôi muốn nhờ một việc.”

Hồ Dụ Cảnh lấy nĩa xiên một miếng bò, cho vào miệng, nhai chậm rãi:

“Nói đi.”

Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm:

“Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tôi ra nước ngoài. Khoảng thời gian này… có thể cho tôi ở nhờ không? Sau khi tôi rời đi, có thể giúp tôi xoá hết mọi dấu vết không?”

Hồ Dụ Cảnh liếc tôi, tiếp tục ăn:

“Sợ trai cũ tìm ra à? Không phải em đã một ‘chị ’ ở hội quán để quyến rũ ta rồi sao? Không thành công à?”

Tôi gật đầu bất lực, trong lòng trào lên một cảm giác chua xót không sao nổi.

Thuê người đi quyến rũ trai mình — nghĩ thôi đã thấy chẳng vẻ vang gì.

“Anh biết chuyện đó từ khi nào? Có thấy tôi… tồi tệ không?”

Hồ Dụ Cảnh đặt nĩa xuống, ngẩng đầu tôi:

“Chưa từng trải qua nỗi đau của người khác thì đừng dạy họ phải sống tử tế. Tôi không biết rốt cuộc em đã chịu đựng những gì, em cố sống cố chết để thoát khỏi hắn… tôi đoán chắc là ta sai thật.”

Tôi nghiến răng :

“Tề Thế Kiệt ngày càng điên rồi, đến cả bố mẹ hai bên cũng lôi ra, tôi thật sự không biết ta còn định giở trò gì nữa. Giữa tôi và ta đã chấm dứt rồi, tôi không muốn lãng phí thêm chút sức lực nào vào ta nữa. Đã đến lúc bắt đầu cuộc sống mới. Chỉ cần đồng ý giúp tôi lần này, điều kiện gì đưa ra, tôi cũng chấp nhận.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...