Ngày hôm sau khi chia tay trai, thân gọi điện cho tôi: “Tớ hình như vừa thấy… ta cưới vợ rồi.”
Một tiếng sau, tôi lết thân mình đang say bí tỉ, tóc tai bù xù, mang theo phong bì mừng cưới, ngồi ở hiện trường đám cưới.
Tôi nghĩ chắc mình điên rồi, bỏ tiền ra chỉ để quậy .
Giữa tiếng nhạc hôn lễ lãng mạn, tôi và mấy người ngồi ở khu bàn “người cũ” đều đỏ hoe mắt.
Đến lúc dâu rể tới mời rượu, dâu khoác tay rể, uyển chuyển bước lại.
Cô dâu thấy tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tôi mỉm đứng dậy, đưa tay ra, “Chào , tôi là cũ của ấy.” Mấy chữ đó đã xoay vòng trong miệng, chuẩn bị thốt ra.
Chú rể bỗng bị dâu véo tai: “Anh không là không có người cũ sao?”
Khoảnh khắc đó, tôi và rể thẳng vào nhau.
Cả hai đồng thời ra hai chữ: “Cô là ai?”
Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, tôi nhận ra hình như… mình đến nhầm tiệc cưới rồi.
Đúng lúc đó, cổ tay tôi bị ai đó kéo mạnh, cả người bị lôi sang một bên.
Một giọng lạnh lùng vang lên: “Em tới đây gì?”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi mắt điềm tĩnh.
Hôm nay ta mặc vest chỉnh tề, trước ngực cài một bông hoa, là người nhà của dâu rể.
Ờm…
Hình như tôi vừa hỏng đám cưới của trai sinh đôi của ấy.
1
Tôi và Lương Tự đã ở bên nhau bốn năm.
Anh ấy tốt nghiệp cùng trường đại học với tôi, cao 1m88, là nghiên cứu viên chính thức.
Hồi năm nhất, trong buổi liên hoan của khoa, ấy đại diện tân sinh viên lên sân khấu phát biểu. Hôm đó đeo một chiếc kính gọng vàng, cúi đầu, trật tự đọc bài diễn văn.
Đang chơi game, tôi chỉ ngẩng đầu lên một cái, liền bị ấy thu hút.
Anh ấy trông rất tri thức, tính cách lại lạnh lùng.
Suốt một năm trời, từ chối vô số người theo đuổi, lý do mà ấy với mọi người là: Không có hứng thú đương, chỉ muốn tập trung vào nghiên cứu.
Chỉ có tôi là mặt dày theo đuổi.
Cuối cùng, cả trường đều biết đến chuyện Tần Du Du là một con ngốc, ngày nào cũng chạy theo Lương Tự.
Hôm đó trời mưa rất lớn, bị từ chối lần thứ n, tôi trượt chân ngã vào rãnh nước bẩn, bò dậy, ướt như chuột lột, ngồi ở bụi cây dưới tòa giảng đường.
Tôi gọi điện cho thân: “Hu hu hu hu, ấy…”
Cô thân: “Biến đi.”
Hôm sau, tôi lên trang hot của trường: Nhật ký của một chỉ biết đương —
Bên dưới là hàng loạt bức ảnh, trong đó có cảnh tôi ngồi bên đường dưới mưa, trông cực kỳ thảm thương.
Hơn một nghìn bình luận:
Đẹp tiếc là không có não.
Mỹ nhân, cân nhắc đến tôi đi, tôi có thể…
Đã xinh đẹp lại kiên trì thì đúng là sát thủ. Chỉ tiếc chẳng có gì khác…
?
Không ai ngờ rằng, nhờ ý chí kiên cường, tôi đã “hái” bông cải trắng này!
Chỉ tiếc không phải bông cải trắng nào cũng thơm.
Sau khi ở bên tôi, Lương Tự rất ít , cũng rất bận.
Tôi là một người thích náo nhiệt, trước đây thân hay kéo tôi đi chơi khắp nơi. Sau này bọn họ lần lượt có người , chỉ còn tôi thì chẳng khác gì đang giữ chồng xa nhà.
Sinh nhật tôi, Lương Tự không đến.
Anh ấy bận với dự án, đã mất liên lạc cả tháng trời.
Tôi mua bánh kem, lặng lẽ ngồi đếm thời gian, hy vọng ấy có thể về sớm hơn một chút.
Kim đồng hồ chỉ qua 12 giờ, tôi tự ước một điều rồi thổi tắt nến.
Lương Tự về rất muộn, bên ngoài trời mưa, đứng ở cửa, toàn thân đầy hơi nước, vai áo ướt hơn một nửa.
Tôi chia tay.
Tôi có rất nhiều lý do, khi đối diện với gương mặt lạnh lùng của ấy, chẳng thể ra câu nào.
Thật ra, ấy đối với tôi cũng không tệ.
Bạn bè bảo rằng tôi quá.
Tôi thừa nhận.
Tôi không chịu việc ấy đột nhiên mất liên lạc suốt một tháng, còn tôi thì đi , đi chơi.
Những tin nhắn chia sẻ niềm vui gửi đi như đá chìm đáy biển, thỉnh thoảng ấy trả lời một câu: “Anh đang bận, về rồi .”
Những lúc buồn bã, tôi luôn phải ôm chiếc điện thoại không thể gọi , bấm gọi đi gọi lại, rồi ngẩn người nghe tiếng báo bận.
Tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình, năm đó mù quáng theo đuổi ấy, rốt cuộc là vì cái gì.
“Em xứng đáng với một điều tốt hơn.”
Tôi chỉ ra lý do này, như thể tôi là một người phụ nữ không biết hài lòng.
Nghe xong, Lương Tự im lặng một lúc, rồi một câu: “Được.”
Đêm chia tay, tôi vứt hết mọi kỷ vật vào thùng rác.
Trong đó có một chiếc túi LV, dây đeo bị đứt vì tôi từng dùng nó để đập chết gián.
Đêm đó tôi uống say khướt, sáng hôm sau nhận điện thoại của thân, nghe ấy kết hôn, tôi kéo theo cái thân mình còn đang say, tóc tai bù xù đứng trước cửa khách sạn “Shangri-La.”
Cô kéo tôi lại: “Cậu nhất định đừng kích . Dù sao hôm nay cũng là ngày trọng đại của người ta…”
Ngày thì đúng là trọng đại, còn vui hay không thì chưa chắc.
Tôi bình tĩnh đưa phong bì mừng cưới, rồi ngồi vào một góc.
Tôi muốn xem, ngoài tôi ra, còn nào mù quáng đến mức chịu lấy ấy!
Giữa tiếng nhạc hôn lễ vang vọng, dâu rể bước vào hội trường.
Tôi thấy bóng lưng của rể.
Hình như ấy béo lên một chút.
Rời xa tôi chắc ấy hạnh phúc lắm, mới một ngày thôi mà đã béo rồi.
Cũng may nhạc đám cưới rất to, che lấp cả tiếng khóc của tôi.
Tôi ấy đến , dù biết rằng ấy ngay lập tức có người mới, thậm chí lén lút ngoại sau lưng tôi, tôi vẫn không thể buông tay.
Cô thân dùng khăn tay bịt miệng tôi lại khi tôi bắt đầu khóc nức nở, bầu không khí đau buồn lan ra khắp bàn, mấy người đàn ông cũng đỏ hoe mắt.
Lúc này tôi mới biết, cái bàn chúng tôi ngồi gọi là bàn dành cho người cũ.
Tôi – một kẻ thất , đầu tóc rối bù, ngồi đó họ thề nguyện trọn đời bên nhau, trao nhẫn cưới, hôn nhau.
Tôi cảm thấy tuổi trẻ của mình đúng là bỏ đi.
Nhân lúc này, tôi giơ ly, chụp vài bức ảnh rồi cụng ly với từng người, kể lể tâm sự.
Đến khi họ đi mời rượu, tôi đã bình tĩnh lại.
Tôi muốn xem, họ sẽ đối mặt với những người cũ này như thế nào.
Cô dâu cầm ly rượu bước tới, nở nụ chuẩn mực, giới thiệu từng người.
Đến khi thấy tôi, nụ của ấy bỗng dưng đông cứng.
Tôi nhếch mép nhạt, vươn tay ra, câu “Chào, tôi là người cũ của ấy” đã lượn lờ ở miệng.
Bất ngờ, dâu bóp chặt cánh tay rể, nghiến răng : “Anh không phải bảo là không có người cũ sao?”
Chú rể quay đầu lại, đúng lúc đó tôi và ta bốn mắt nhau.
Anh ta là ai?
Lương Tự đâu?
Anh ấy có béo hơn một chút, đường nét khuôn mặt không sắc nét như Lương Tự, trông dịu dàng hơn, lại rất giống.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: tôi đi nhầm tiệc cưới rồi.
Cổ tay tôi đột nhiên bị ai đó kéo mạnh, cả người bị lôi sang một bên.
Một giọng lạnh lùng vang lên: “Em đến đây gì?”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt bình thản của Lương Tự. Hôm nay mặc vest chỉnh tề, trước ngực cài một bông hoa — là người nhà rể.
Anh em ruột.
Anh em sinh đôi.
Chú rể là trai sinh đôi của ấy!
…
Chuyện này thật quá sức tưởng tượng.
Cô thân của tôi bị cận 7 độ, ngày mai nhất định phải đặt lịch cho ấy khám mắt.
Vài phút sau, tôi bị Lương Tự lôi lên sân thượng.
Mặc chiếc váy hai dây đen nhỏ, tóc tai rối bù, mascara và eyeliner chảy thành vệt khắp mặt.
Tôi hít mũi, nước mắt tuôn như sông: “Người ta cưới vợ rồi!”
Tôi trút giận lên Lương Tự: “Sao không với em là có em sinh đôi chứ?”
Lương Tự lấy khăn tay ra, đưa cho tôi. Thấy tôi không nhận, thở dài, tự tay lau mặt cho tôi.
Tôi mất hết lý trí, hét ầm lên: “Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện cưới em không? Trong mắt , em rốt cuộc là gì?”
Chiếc túi LV lần trước bị hỏng, tôi đã đổi sang một cái nhỏ hơn, cầm lên đập vào người , chẳng khác gì gãi ngứa.
“Đừng đậy.” Anh túm lấy chiếc túi, giọng có phần lạnh lùng: “Ngoan một chút.”
Tôi khóc dữ hơn, giơ ngón tay chỉ vào miệng , tức tối: “Đừng gì cả! Để em xong đã!”
“Quay lại không?” Lương Tự không thèm để ý, mở miệng trước.
Tôi vừa nức nở vừa , cuối cùng yếu ớt đáp: “Quay lại…”
“Nhưng liệu em có lấy lại tiền mừng không…” Tôi vừa khóc vừa , “Em đâu có quen trai …”
Ra khỏi khách sạn, tôi càng nghĩ càng thấy mất mặt.
Lúc nãy, Lương Tự hỏi tôi đã mừng bao nhiêu.
Tôi bảo: “5 triệu.”
Anh lập tức chuyển khoản lại cho tôi.
Nhưng kiểu giao dịch này khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Căn bệnh sĩ diện của tôi tái phát, từ chối nhận tiền ngay lập tức, còn khăng khăng phải lấy lại tiền mặt.
Thế là Lương Tự đành theo tôi quay lại tìm.
Chiếc phong bì đỏ dày như viên gạch nổi bật giữa đống quà mừng, tôi lập tức nhận ra và giơ tay chộp lấy.
Nhưng Lương Tự cao hơn tôi, tay dài hơn, vươn tay qua vai tôi, giữ lấy phong bì và nhấc lên.
“Em đối xử với tôi cũng không tệ nhỉ.” Anh bình thản một câu, rồi mở phong bì. Biểu cảm của lập tức trở nên đặc sắc.
Anh nhướn mày, từng chữ từng chữ đọc: “Lương Tự — đồ khốn nạn.”
Tôi cúi đầu, vẫn không cam lòng, lầm bầm: “Đúng là đồ khốn nạn.”
Anh chậm rãi : “Thật đúng là từng chữ đáng giá nghìn vàng.”
Tôi ngẩng đầu, chiếc túi xách nhỏ cứ đập vào chân tôi không có mục đích, Lương Tự bỏ túi lấy tiền, tôi trợn tròn mắt: “Anh thiếu chút tiền đó sao?!”
Lương Tự cúi xuống, cầm lấy túi xách của tôi, ung dung : “Em còn muốn chửi tôi nữa không?”
“Muốn.”
Anh gật đầu: “Vậy nên nhận, chấp nhận để em mắng là đồ khốn nạn.”
Tôi bị rối trí, nhảy lên cướp phong bì: “Em còn chưa mắng xong!”
Lương Tự giơ cao phong bì, cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi: “Được, em tiếp tục mắng đi, nghe đây.”
Bạn thấy sao?