(8)
Hôm nay, Lê Ứng thật sự rất kỳ lạ.
Nửa chai rượu trôi qua, đầu tôi bắt đầu choáng váng.
Nhìn ta, tôi thấy một người mà có đến hai cái đầu, mỗi cái đầu lại lớn thêm một chút.
“Đứng lại, quái, ngươi chạy đâu cho thoát!”
Tôi giả giọng Tôn Ngộ Không, chỉ tay về phía Lê Ứng.
Khi tôi say, tôi thường thích bắt chước các nhân vật trong phim Tây Du Ký.
Nhưng lần này, ta đột nhiên nghiêng đầu tới gần. Đầu ngón tay tôi vừa chạm vào giữa chân mày ta.
Mơ hồ, tôi thấy trong mắt ta ánh lên một sự nhiệt thành khó hiểu.
Nóng quá….
Mặt ta nóng đến lạ. Tay tôi cũng nóng theo.
Có lẽ tôi thật sự say rồi.
Tôi nghe thấy giọng ghé sát vào tai tôi:
“Yêu quái không chạy, ngoan ngoãn chịu trói thôi.”
Giọng đặc biệt dễ nghe. Theo bản năng, tôi đẩy ra.
“Tô Minh Dao, Tô Minh Dao, Tô Minh Dao!”
Anh không chịu buông tha, lại sát đến gần, khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ còn rất nhỏ.
“Này, định gì đấy? Nóng quá.”
“Tô Minh Dao~”
Anh tôi, từng từ từng chữ hỏi:
“Cô có muốn cân nhắc chuyện kết hôn với tôi không?”
(9)
Rượu trong người tôi tỉnh đi một nửa. Lòng tôi bắt đầu rối như tơ vò.
“Lê Ứng, có biết đang gì không?”
Anh có biết mình đang mời cưới ai không ?
“Dù sao không liên hôn, ba cũng không để yên đâu.”
Ánh mắt Lê Ứng tôi, bỗng như mất đi sức sống. Trong đôi mắt ấy không giấu nổi vẻ đơn.
“Thôi bỏ đi, cứ xem như tôi . Tôi đi trước đây. Rác kia có cần tôi mang đi giúp không?”
Lúc đứng dậy, tôi bất chợt níu lấy vạt áo .
“Lê Ứng, chúng ta kết hôn đi.”
Anh đúng.
Tôi không liên hôn, ba tôi sẽ không để tôi yên. Tôi không thể cứ mãi bỏ trốn khỏi hôn lễ . Chọn họ chẳng bằng chọn Lê Ứng.
Ít nhất, dù ta đáng ghét, vẫn là một người tốt.
Lê Ứng có vẻ không thể tin . Tôi lặp lại một lần nữa:
“Lê Ứng, có muốn kết hôn với tôi không?”
“Tô Minh Dao.”
Anh cúi người, để ánh mắt ngang tầm với tôi. Giây tiếp theo, tôi bị ôm chặt vào lòng. Cả hai lồng ngực đều nóng rực.
“Dao Dao.”
Ánh mắt cuồng nhiệt đầy cảm.
“Nhưng phải lập ra ba điều kiện, chỉ là hôn nhân hình thức, không ai can thiệp vào cuộc sống của ai.”
“Được.”
Anh lập tức đồng ý. Sau đó còn rút từ chiếc túi mang theo một tờ thỏa thuận hôn nhân.
Khoan đã!
Tại sao lại có người mang theo loại giấy tờ này bên mình chứ?
Nhìn thấy tên mình đã viết sẵn trên tờ thỏa thuận, tôi cảm giác như mình bị lừa.
Anh chắc chắn đã có kế hoạch từ trước.
Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn bị dẫn dắt, ký tên vào đó.
(10)
“Tô Minh Dao.”
Thỏa thuận đã ký xong.
Lê Ứng nắm lấy bàn tay đang cầm bút của tôi, lặng lẽ sát lại gần, mũi chạm vào mũi tôi.
Đầu tai tôi đỏ ửng lên.
Anh ta định hôn tôi sao?
Tôi nhắm mắt lại, nụ hôn trong tưởng tượng không xảy ra. Lê Ứng buông tay tôi, và khi tôi vừa mở mắt kiểm tra, ta lại nở nụ gian xảo:
“Tô Minh Dao, không phải là nghĩ tôi muốn hôn đấy chứ?”
Đáng ghét thật! Anh ta vẫn luôn là tên vô lại như thế.
“Tôi… Tôi đâu có…”
Những lời phản bác của tôi bị chặn lại bằng một nụ hôn bất ngờ.
Anh từng chút, từng chút một, sâu sắc hơn nụ hôn đó, chiếm lấy mọi không gian thở của tôi.
Hành này rõ một điều: tôi không nghĩ sai.
Mãi đến khi tôi không thể thở nữa mà đẩy ra.
“Lê Ứng, chúng ta chỉ là hôn nhân hình thức thôi!”
Câu này không chỉ với ta, mà còn để nhắc nhở chính mình. Không để mình lún sâu vào cảm giác này.
“Hơn nữa, tôi sẽ không thích đâu. Anh biết mà, trong lòng tôi chỉ có Lục…”
“Tôi biết rồi!”
Anh nhíu mày, cắt ngang lời tôi, tâm trạng rõ ràng rất tệ.
Anh cầm túi rác, đứng dậy đi ra cửa. Lúc chuẩn bị bước ra, mới :
“Ngày mai tôi đến đón em đi đăng ký kết hôn.”
Giọng rất nhẹ, gần như không nghe thấy:
“Em cũng có thể thay đổi ý định.”
(11)
Tôi không thay đổi ý định.
Sau khi tỉnh rượu, tôi nghĩ rất nhiều.
Từ lúc nhỏ đến bây giờ, từ Lê Ứng đến Lục Văn Châu.
Ba chúng tôi cùng lớn lên, có thể coi như thân từ nhỏ. Chỉ là Lục Văn Châu lớn hơn chúng tôi hai tuổi. Còn tôi và Lê Ứng, từ bé đã chẳng ưa nhau.
Lục Văn Châu là hình mẫu con ngoan trò giỏi trong mắt các bậc phụ huynh.
Xuất sắc, điềm đạm.
Anh ấy luôn xử lý tốt mọi việc, vừa thành niên đã tiếp quản công ty và điều hành nó phát triển rực rỡ. Ngay cả ba tôi – một người khắt khe, lạnh lùng – khi nhắc đến Lục Văn Châu cũng không giấu sự ngưỡng mộ.
Anh ấy đối xử tốt với mọi người, với tôi thì đặc biệt hơn. Có ấy ở đây, Lê Ứng mãi mãi không thể thắng tôi.
Ngay cả em ruột của ấy, Lục Tư Kỳ, cũng rằng:
“Anh trai em đối với chị còn tốt hơn cả với em. Đến mức em ghen tị luôn đấy.”
Tôi không biết trong lòng Lục Văn Châu, tôi là gì.
Là em cùng lớn lên cần bảo vệ, hay là một thứ khác.
Tôi chỉ biết lòng mình đang kêu gào rằng tôi thích ấy.
Ba tôi quản lý tôi rất nghiêm, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thiếu thứ gì.
Thứ tôi muốn, nhất định phải có .
Vào sinh nhật 17 tuổi, tôi lén hôn lên trán Lục Văn Châu.
Chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, tôi rất vui.
Vui đến mức cả đêm không ngủ .
Tình cảm tôi dành cho Lục Văn Châu rất rõ ràng, không thể che giấu. Anh ấy chắc chắn biết.
Anh không phản đối, cũng không đồng ý.
Anh tôi còn nhỏ, không cần nghĩ đến những chuyện như . Giọng điệu như một bậc trưởng bối đang khuyên bảo.
Tôi nghĩ đó là dấu hiệu của sự từ chối. Vì thế mà buồn bã suốt một thời gian dài.
Nhưng đến ngày tốt nghiệp cấp ba, tôi nhận ra mình đã sai hoàn toàn.
Ở khu vườn sau nhà, nhân lúc không ai ý, Lục Văn Châu ôm tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn mà đã lên kế hoạch từ lâu.
Nụ hôn đó vừa dịu dàng lại vừa lóng ngóng, không có chút trật tự nào.
Khi kết thúc, đuôi mắt đỏ ửng.
Hiếm khi bộc lộ cảm rõ ràng như , và là vì tôi.
Anh tôi bắt chờ đợi nhiều năm như , giờ phải bù đắp cho một chút.
Thì ra, Lục Văn Châu cũng biết những lời ngọt ngào.
Nhưng buổi hẹn hò lần đó không trọn vẹn.
Lê Ứng xuất hiện, cắt ngang khoảnh khắc cảm của chúng tôi. Anh ta luôn xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện.
Lê Ứng đứng tựa vào một thân cây gần đó, không biết đã có mặt bao lâu. Ánh mắt ta dừng lại ở bàn tay chúng tôi đang nắm chặt, rồi bật chế nhạo:
“Cô không đi tham gia lễ tạ ơn giáo viên phía trước, ba chắc báo cảnh sát rồi đấy, Tô Minh Dao.”
Trong bóng tối, tôi không rõ nét mặt ta, tôi nghĩ, chắc chắn là đáng ghét chết đi .
(12)
Sự chen ngang nhỏ đó không thể ngăn cản của chúng tôi. Chuyện tôi và Lục Văn Châu hẹn hò lan truyền khắp nơi.
Trong giới nhà giàu, hiếm khi có cặp đôi nào nhau thật lòng, lại còn cả hai bên gia đình ủng hộ.
Ba tôi muốn sớm định ra hôn ước, tôi từ chối.
Chúng tôi còn trẻ, tôi và Lục Văn Châu còn cả một tương lai dài phía trước.
Lục Văn Châu thi vào Đại học Hoa Thanh. Tôi cũng nộp đơn vào Đại học Hoa Thanh.
Nhưng những hồi ức chỉ dừng lại ở mùa hè năm đó.
Tiếng còi xe chói tai như vang lên ngay bên tai tôi.
Quá chói tai…
Tôi co người lại, cơ thể không ngừng run rẩy. Trước mắt tôi chỉ là một màu đỏ.
Hôm đó, Lục Văn Châu đi cùng tôi để lấy giấy báo trúng tuyển. Tôi rằng từ giờ tôi sẽ là đàn em trực hệ của ấy, mong chỉ bảo.
Tôi không để ý rằng có một chiếc xe mất lái đang lao thẳng về phía chúng tôi.
Lúc đó Lục Văn Châu đã đẩy tôi ra.
Khi tôi hoàn hồn, đã nằm trong vũng máu.
Anh chảy rất nhiều máu, mãi không thể cầm lại .
Người nhà họ Lục chửi tôi là sao chổi. Người thân nhất của tôi, Lục Tư Kỳ, gào lên trong cơn điên loạn:
“Tô Minh Dao, tại sao không phải là chết? Tại sao người nằm trong nhà xác không phải là !”
Nhà họ Lục và nhà họ Tô từ đó cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ.
Tôi không biết phải phản bác thế nào. Vì người đáng chết, thực sự là tôi.
Chính tôi đã chết Lục Văn Châu.
Tôi thà rằng người chết hôm đó là tôi.
Tôi không biết sao để đối mặt với thế giới này.
Tôi không muốn tiếp tục ở lại nơi chất chứa đau khổ này nữa nên một mình bay sang Mỹ du học.
Tôi ghét liên hôn, và phần lớn lý do là vì Lục Văn Châu.
Ba tôi cũng biết điều đó.
Ông muốn tôi bước ra khỏi nỗi đau năm xưa nên từ khi tôi về nước, ông liên tục sắp xếp các buổi tiệc, để tôi gặp gỡ những cậu ấm nhà giàu.
Nhưng ông dùng sai cách.
Ông càng ép, tôi càng không thể chấp nhận
Bạn thấy sao?