Đừng Chọc Vào Đại [...] – Chương 5

Quả nhiên, là vì chuyện của Tô Nhuyễn Nhuyễn.

 

"Nhu Nhu vì bữa tiệc gia đình lần này, đã không ngủ không nghỉ dọn dẹp từng ngóc ngách trong nhà, thậm chí còn vì việc quá muộn mà đổ bệnh. Nếu không phải vì chị ép ấy trả nợ thì sao ấy có thể bị bệnh chứ?"

 

Lời của Lâm Tử Ninh khiến tôi bật .

 

Tôi không tranh cãi đúng sai với cậu ta, chỉ cần cậu ta cho tôi một kết quả:

 

"Nếu đã xót xa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, em hãy thay ta trả khoản nợ này, thế nào?"

 

Lâm Tử Ninh im lặng.

 

Cậu ta chỉ là một phú nhị đại ăn chơi trác táng, không có khả năng trả nợ.

 

Tôi cậu ta rồi đưa ra ba điều kiện.

 

"Tất nhiên, nếu em có thể đáp ứng cầu của chị thì khoản nợ mà Tô Nhuyễn Nhuyễn hỏng chén sứ của chị, sẽ xóa bỏ."

 

"Một lời đã định."

 

Lâm Tử Ninh đồng ý một cách dễ dàng sau khi nghe thấy cầu của tôi, cậu ta sững sờ ngay tại chỗ.

 

5.

Sáu giờ tối, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

 

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, tôi uyển chuyển bước đến.

 

Không ngờ, vào thời khắc quan trọng, lại xảy ra sự cố.

 

Dây móc trên tà váy bất ngờ bị đứt, những viên ngọc trai lăn xuống đất.

 

Giày cao gót vô dẫm lên những viên ngọc trai nhỏ bé này, cùng với một tiếng kêu thất thanh, tôi ngã nhào từ tầng hai xuống.

 

Sau khi tôi ngã, Tô Nhuyễn Nhuyễn, người đáng lẽ đang dưỡng bệnh, lại xuất hiện trong bộ váy lộng lẫy, nâng tà váy chạy đến trước mặt tôi:

 

"Cô Lâm, không sao, không ai thấy bị lộ hàng đâu!"

 

Cô ta giả vờ vô , lại kéo mở tà váy vốn đã bị đứt, để lộ ra cảnh xuân bên trong.

 

"Tách—"

 

Giữa đám đông, không biết ai đang chụp ảnh.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy âm thanh, liền phối hợp gỡ bỏ chiếc mặt nạ mà tôi đang đeo trên mặt.

 

Thế , vào khoảnh khắc thấy dung mạo của tôi, ta đã thốt lên kinh ngạc:

 

"Sao có thể…"

 

6.

Dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt đầm đìa mồ hôi vì đau đớn của Lâm Tử Ninh.

 

"Cậu chủ Lâm, sao lại là cậu?"

 

Đám đông vốn đang ồn ào bỗng chốc im lặng, dường như đang suy nghĩ về nguyên nhân của trò hề trước mặt.

 

Lương Tư Việt, vị hôn phu của tôi, người đang do dự ở một bên, thấy thì vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Tử Ninh.

 

"Tử Ninh, sao em lại mặc lễ phục của Yêu Nguyệt?"

 

Hắn hỏi ra chính là cái nghi vấn đang lởn vởn trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn.

 

"Cố gắng thêm chút nữa, chị vừa gọi xe cấp cứu, bác sĩ đang trên đường đến."

 

Tôi gạt đám đông sang một bên, xuất hiện trong bữa tiệc đính hôn với bộ vest vốn thuộc về Lâm Tử Ninh.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...