Đừng Chọc Vào Đại [...] – Chương 21

"Cậu chủ, vẫn chưa hiểu sao? Cậu chủ nhà giàu không có giá trị lợi dụng, chỉ là một quân cờ bỏ đi. Còn tôi, tôi có tài năng hơn cậu, có học thức hơn cậu, có danh tiếng hơn cậu, quan trọng nhất, tôi có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Tịch! Cậu có thể không?"

 

Tịch Mộng Niên cứng họng.

 

Những ngày tháng phiêu bạt đã khiến cho đầu óc vốn đã không minh mẫn của ta càng thêm rỉ sét.

 

 

Anh ta không thể phân biệt lời của Diệp Lưu Vân là thật hay giả, chỉ là những tin nhắn mà ta gửi đi, đều như đá chìm xuống biển, không một hồi âm.

 

Anh ta thậm chí còn bị đánh đập tàn nhẫn vì lảng vảng trước cửa nhà họ Tịch.

 

Diệp Lưu Vân đúng là không có quan hệ huyết thống với nhà họ Tịch, ta là chìa khóa để ổn định giá cổ phiếu của nhà họ Tịch.

 

Nhà họ Tịch coi trọng lợi ích, chút thân cỏn con đó, chỉ khi nào nhớ ra, mới lôi ra thưởng thức.

 

Nhưng đến lúc đó, Tịch Mộng Niên đã trở thành một tên ăn mày lang thang đầu đường xó chợ.

 

Anh ta vốn dĩ không có chút năng lực nào, trước đó lại bị ngược đãi, trở thành một kẻ vô dụng, không thể việc nặng nhọc.

 

Thế , ta vẫn chưa bỏ cái tính độc mồm độc miệng.

 

Một lần, ta ăn lung tung, buông lời mắng nhiếc một người đàn ông say rượu, không ngờ đối phương lại là một đại ca xã hội đen.

 

Đối phương sai người khâu miệng ta lại.

 

"Thằng nhóc, ra ngoài lăn lộn, phải học cách sắc mặt người khác, hiểu chưa?"

 

Tịch Mộng Niên gật đầu, hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

 

Trong cơn mê man, ta như thấy chính mình.

 

Anh ta dùng keo dán kín miệng của một người phụ nữ.

 

 

Sau khi keo khô, lại dùng dao nhỏ rạch ra từng chút một.

 

"Lâm Yêu Nguyệt, không phải thích xấu người khác sao? Bịt miệng lại, xem còn nữa không?"

 

Trong cơn mê sảng, ta nhớ đến đôi mắt lạnh lùng đó.

 

Tâm trí bỗng chốc tỉnh táo.

 

Hóa ra là như

 

Hóa ra là báo ứng!

 

21.

Trong đêm mưa gió, một tên ăn mày điên cuồng vừa khóc vừa .

 

"Cha ơi, cha xem, ông ăn mày kia trông thật đáng thương!"

 

"Tránh ra!"

 

Người đàn ông đá tên ăn mày ngã xuống đất, ôm con trai đi về nhà, vừa đi vừa dạy dỗ:

 

"Người đáng thương ắt hẳn có chỗ đáng ghét, nếu không phải do hắn ta sai, thì ai lại hành hạ hắn ta như chứ!"

 

Những giọt máu lớn rơi xuống từ khóe miệng, tên ăn mày Tịch Mộng Niên phun ra một ngụm máu, rơi xuống vũng bùn.

 

Trông thật dơ bẩn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...