Trong thâm tâm tôi, tôi cảm thấy, cho dù là kẻ thù của tôi, cũng không nên bị phụ bạc tấm chân .
Thế tôi không ngờ, trong quá trình ở chung, Tịch Mộng Niên lại lòng với Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Anh ta Tô Nhuyễn Nhuyễn rất đặc biệt, cho dù biết giới tính của ta, vẫn cổ vũ ta tỏ với người mà mình thích.
Cô ta là người đầu tiên đối xử bình đẳng với ta.
Còn tôi, chính là kẻ phân biệt đối xử với cảm của ta, cản trở hạnh phúc của ta, là một nữ phụ độc ác.
Anh ta cho rằng tôi là kẻ chuyện nên trút giận lên tôi vì không có Lâm Tử Ninh.
20.
"Tử Ninh! Không, không phải như , em nghe giải thích."
Tiếng khóc lóc của Tịch Mộng Niên kéo tôi về thực tại.
Tôi bóng dáng tiều tụy, thảm dưới lầu, gọi điện thoại cho Diệp Lưu Vân.
"Diệp Lưu Vân, cơ hội của đến rồi."
Cơ hội gì?
Tất nhiên là cơ hội trả thù.
Tịch Mộng Niên hoàn toàn không hề tài năng xuất chúng như những gì ta đã thể hiện ra ngoài.
Thực tế, những tác phẩm mọi người ca ngợi của ta, đều là ăn cắp từ một nhà thiết kế vô danh.
Vì lo lắng chuyện này bị bại lộ nên ta đã tìm người đánh gãy chân nhà thiết kế trẻ tuổi đó.
Diệp Lưu Vân, chính là trai của nhà thiết kế trẻ tuổi đó.
Kiếp trước, khi tôi bị nhốt trong hầm, Diệp Lưu Vân vì trả thù thất bại, cũng bị nhốt vào đây.
Chẳng phải là do lòng tốt trỗi dậy, tìm cho tôi một người đồng hành.
Mà là để cảnh cáo tôi, đừng có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Phong thủy luân chuyển, đã đến lúc bọn họ phải trả giá.
Diệp Lưu Vân xử lý rất sạch sẽ.
Trên đường đến sân bay, Tịch Mộng Niên bị người ta lấy hết giấy tờ tùy thân.
Một đám côn đồ lấy cớ Tịch Mộng Niên ăn cắp, đánh cho ta một trận thừa sống thiếu chết.
Sau đó, lấy cớ nhận nhầm người, ném cho ta vài trăm tệ.
Tịch Mộng Niên suy sụp khóc lóc thảm thiết trên đường đến bệnh viện.
Mãi cho đến lúc này, ta mới nghĩ đến nhà họ Tịch.
Nhưng đã quá muộn.
Nhà họ Tịch đã tìm cậu chủ thật sự lưu lạc bên ngoài, tuyên bố với bên ngoài rằng Tịch Mộng Niên chỉ là một kẻ giả mạo bị nhận nhầm.
Tịch Mộng Niên không thể tin , ta kiên quyết cầu kiểm tra lại ADN.
Vị "cậu chủ" thật sự, cũng chính là Diệp Lưu Vân, dựa sát vào bên cạnh Tịch Mộng Niên, nhẹ nhàng an ủi ta.
Bạn thấy sao?