Đừng Chọc Vào Đại [...] – Chương 12

Cố ý sao?

 

Tất nhiên.

 

Kiếp trước chính là như .

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn cố chuyện trong bữa tiệc đính hôn của tôi và Lương Tư Việt khiến tôi phải nhập viện.

 

Trong thời gian tôi nằm viện, Lâm Tử Ninh hờ hững đến thăm hai lần, rồi trút cơn giận bằng cái tính khí công tử bột của cậu ta.

 

Người cha ruột của tôi, chỉ biết trách móc qua điện thoại di :

 

"Chuyện nhỏ như mà cũng không xử lý , con có thực sự muốn người khác xem nhà họ Lâm chúng ta là trò không?"

 

Còn Tô Nhuyễn Nhuyễn, ta dựa vào một sợi dây chuyền cùng Lương Tư Việt nối lại xưa, trở thành ánh trăng sáng trong lòng hắn ta.

 

Tôi biết những điều này đều là nhờ Lâm Tử Ninh.

 

Trong lúc chăm sóc tôi, cậu ta vô lỡ lời:

 

"Chị, chị thật sự biết cách chuyện! Nếu không phải chị bị thương, lỡ hẹn hò của em và Nhu Nhu thì sao Lương Tư Việt, tên khốn nạn đó, có cơ hội gặp lại Nhu Nhu!"

 

Lúc đó tôi ngây thơ, ngu ngốc mà đau lòng vì sự phản bội của người thân.

 

Bây giờ nghĩ lại, thật là nực .

 

Trở lại một đời, Lâm Tử Ninh đã trở thành người bị gãy chân.

 

"Em đang nghi ngờ điều gì? Em trai ngốc nghếch của chị. Chẳng lẽ… em nghĩ rằng chị đã đoán trước tai nạn này, nên mới đổi thân phận với em sao? Hay là, trong lòng em, Tô Nhuyễn Nhuyễn là một con mưu mô, xảo quyệt, bất chấp thủ đoạn? Hay là, em nghi ngờ chị ruột của mình cố muốn em bị thương?"

 

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

 

Tại sao chỉ bị gãy chân?

 

Gãy xương sống thì tốt biết mấy.

 

Cứ như , nằm liệt trên giường, giống như một khối thịt thối rữa, mất đi sức sống.

 

Tôi có chút thất vọng.

 

Những con côn trùng bay bên ngoài cửa sổ vô đâm vào mạng nhện, trở thành thức ăn trong bụng nhện.

 

Trong lúc chờ đợi côn trùng bay đến, con nhện lại bị chim sẻ mổ chết.

 

Trời khó đoán, tai nạn luôn xảy ra bất ngờ.

 

Cũng giống như A Đinh, chẳng phải cũng chết vì tai nạn sao?

 

Dù lúc còn sống cao lớn, khỏe mạnh, chết đi rồi cũng chỉ là một khối thịt thối rữa.

 

Tôi lại nhớ đến kiếp trước, A Đinh lấy việc sỉ nhục tôi niềm vui, không chỉ một lần khoe khoang với đám bè về chiến tích khiến tôi bị gãy chân để lấy lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn.

 

Kẻ phụ bạc tấm chân đáng phải nuốt một nghìn cây kim.

 

Một tên rác rưởi chó cậy gần nhà, nuốt vài chục cây, cũng không quá đáng phải không?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...