13
Thực ra, tôi chưa bao giờ bị mất trí nhớ.
Chỉ là tôi đang lừa Cố Nam Phong.
Khi trở lại phòng, tôi nhận ra mọi thứ vẫn sắp xếp y như đêm tôi định rời đi.
Điều này có nghĩa là, trong suốt thời gian qua, Cố Nam Phong hoàn toàn không về nhà ở mà luôn ở bên Bạch Tuyết.
Cũng phải thôi, ta đang mang thai con của ta.
Ồ, tôi cũng mang thai con của ta. Nhưng ta lại không muốn tôi sinh con vì không muốn tôi chịu khổ, nên đã sắp xếp sẵn một cuộc hẹn thai cho tôi.
Tốt thôi.
Tôi cũng chẳng muốn sinh con của ta.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi bị ngã xuống cầu thang, tôi đã nghĩ thông suốt.
Tại sao tôi phải giống như những nữ chính đau khổ trong phim, sau khi phát hiện người đàn ông ngoại lại ngu ngốc thu dọn đồ rời đi, mong ta sẽ hối hận?
Không, tôi phải lấy toàn bộ tài sản của ta, phải khiến ta thân bại danh liệt, tôi mới cảm thấy thỏa mãn.
Vậy nên, tôi tự biên tự diễn một màn kịch.
Tôi giả vờ mất trí nhớ, giả vờ không biết gì về chuyện giữa ta và Bạch Tuyết.
Anh ta tưởng tôi vẫn còn ta, sẽ tìm mọi cách níu kéo tôi.
Tôi chỉ cần vài lời ngọt ngào là có thể lấy tất cả từ tay ta, vì chính ta đã từng muốn cho tôi mọi thứ của ta.
Trong suốt thời gian này, để không bị lộ, tôi thậm chí còn lừa cả Thẩm Tình.
Nếu không, với tính cách vô tư, bất cẩn của ấy, khả năng cao sẽ lộ chuyện.
14
Tôi chẳng có nhiều thứ để mang đi, chỉ mất vài phút đã thu dọn xong và xuống lầu.
Khi ra đến cửa, xe của Thẩm Chiến đã đỗ sẵn bên ngoài nhà họ Cố.
Anh ấy lịch sự mở cửa xe cho tôi.
Khi tôi ngồi vào, đã thấy Thẩm Tình từ lâu không gặp đang ở trong xe.
Cô ấy hào hứng ôm chầm lấy tôi, miệng ríu rít không ngừng: “Mộng Mộng~ Cậu thật sự không mất trí nhớ, đúng không? Cậu vẫn nhớ chúng ta là đôi thân số một thế giới, đúng không?”
Tôi bất lực : “Đúng đúng, chúng ta là đôi thân số một. Tớ giả vờ mất trí chỉ để diễn trước mặt Cố Nam Phong, để ta tin là thật, nên mới phải lừa mọi người. Tớ không cố ý đâu.”
“Hừ, coi như vì cuối cùng cậu cũng tỉnh ngộ nên tớ tha thứ cho cậu.” Cô ấy chu môi, vẻ không hài lòng vẫn chấp nhận.
“Cậu không biết đâu, mỗi lần nghe cậu nếu ta phản bội cậu, cậu sẽ rời đi để ta hối hận, tớ tức muốn điên lên !”
Tôi nhạt.
Cô ấy tỉnh táo hơn tôi nhiều.
Trước đây, đúng là tôi quá si mê trong .
“Nhưng mà Cố Nam Phong thực sự đã đưa toàn bộ tài sản cho cậu à?”
Cô ấy tôi, ngạc nhiên không tin nổi.
Tôi lấy ra xấp giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, : “Ừ, ai bảo người bị mờ mắt chỉ có mình tớ đâu?”
Đáng tiếc là, dù si mê trong , ta lại trao thân xác cho một người phụ nữ khác.
Kiểu đó, tôi không cần.
Thẩm Tình cầm lấy xấp giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, phấn khích không thôi: “Quá đỉnh, không uổng công cậu nhịn nhục mà diễn hết vở kịch này.”
Tôi vẫn chỉ nhẹ gật đầu.
Dù từng sâu đậm, dù đã lấy hết tài sản của ta, vết thương trong lòng tôi vẫn không thể lành lại.
Nếu không phải đến phút cuối, Bạch Tuyết gọi cho ta, và ta lại dối tôi một lần nữa, có lẽ tôi đã suy nghĩ lại, không để ta phải thân bại danh liệt.
Nhưng ta vừa muốn cái này, lại vừa muốn cái kia, thì đừng trách tôi nhẫn tâm.
15
Trong khoảng thời gian tôi giả vờ mất trí nhớ, mỗi ngày tôi đều nhận tin nhắn khiêu khích từ Bạch Tuyết.
Tôi đồng ý thêm tài khoản WeChat của ta, ta lại gửi cho tôi ảnh và video thân mật giữa ta và Cố Nam Phong.
Trong video, ta hỏi ta: “Là em gợi cảm hơn hay Hạ Mộng gợi cảm hơn?”
Cơ thể ta điên cuồng chuyển trên người ta, giọng đầy sự ham muốn: “Tất nhiên là em gợi cảm hơn, Mộng Mộng chỉ là đóa hoa nhài thuần khiết mà thôi.”
Lúc đó, tôi thực sự không biết nên gọi ta là kẻ si hay kẻ lăng nhăng.
Có lẽ đây chính là kiểu đàn ông mà người ta gọi là “người đàn ông phân thân cảm ”.
Tôi không những chuyện này với Cố Nam Phong.
Tôi chỉ lặng lẽ lưu giữ bằng chứng, dự định sẽ dùng chúng để tung đòn chí mạng vào thời điểm thích hợp.
16
Thẩm Chiến đưa tôi về nhà họ Thẩm.
Buổi tối, tôi ngủ cùng Thẩm Tình, sáng hôm sau chúng tôi sẽ bay đến nước K.
Khi Cố Nam Phong nhận ra tôi đã biến mất, có lẽ tôi đã đang tận hưởng không khí trong lành nơi đất khách quê người.
17
Trên chuyến bay đến nước K, Thẩm Tình tò mò hỏi tôi, mắt đảo liên tục: “Mộng Mộng, cậu có hối hận không? Cậu thực sự định bán toàn bộ cổ phần mà Cố Nam Phong chuyển cho cậu cho kẻ thù không đội trời chung của ta – Lục Tây Châu sao?”
Tôi lắc đầu, thể hiện rõ mình không hối hận.
Gần đây, Lục Tây Châu liên tục liên lạc với tôi.
Tôi chẳng hề quan tâm đến ấy, cũng không rung trước những lời ấy về việc “từng tôi từ cái đầu tiên”.
Nhưng ấy đúng là vũ khí tốt nhất để tôi trả thù Cố Nam Phong.
Tôi với ấy rằng tôi thực sự muốn ly hôn, không có hứng thú tìm một người chồng mới. Nếu ấy muốn kiếm tiền, chúng tôi có thể hợp tác.
Anh ấy cũng là một thương nhân, nên đã đồng ý ngay.
18
Khi tôi và Thẩm Tình đáp xuống sân bay, chính Lục Tây Châu đã đích thân đến đón chúng tôi.
Anh ấy đến sớm hơn chúng tôi một tiếng.
“Hạ Mộng. Hợp tác vui vẻ.” Anh ấy vươn tay ra, đôi mắt ánh lên sự thích thú.
Tôi lịch sự đưa tay ra, bắt tay với ấy một cách qua loa.
Nhưng ấy lại nắm chặt lấy tay tôi, như cố trêu chọc.
Tôi muốn rút tay ra không .
“Lục tổng, định vì chút dục vọng này mà từ bỏ một thương vụ béo bở sao?” Tôi không hề hoảng loạn, chỉ bình thản .
Anh ấy lập tức buông tay, xin lỗi và chỉ là hiểu lầm.
Tôi cũng không truy cứu, ngồi lên xe của ấy.
Thẩm Tình không đi cùng tôi, ấy đến căn hộ mà tôi đã mua trước đó để dọn dẹp, chờ tôi quay lại để cùng nhau ăn tối.
Trên xe, Lục Tây Châu không dám lại gần như lúc trước mà giữ khoảng cách nhất định.
Không khí giữa chúng tôi có chút gượng gạo.
Chỉ đến khi xuống xe và vào phòng riêng trong nhà hàng của ấy, ấy mới dần thả lỏng.
“Lục tổng căng thẳng lắm à?” Tôi tự tìm một chỗ ngồi rồi hỏi.
Anh ấy đáp: “Không hẳn, chỉ là tôi sợ hiểu lầm tôi muốn gì, rồi quay ra bán cổ phần của Cố Nam Phong cho người khác, thì tôi thiệt lớn.”
“Tôi tin Lục tổng là người biết điều.”
Tôi nhẹ, tiếp: “Chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhé.”
“Được thôi.” Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, ra hiệu cho luật sư của mình đi vào.
Chúng tôi nhanh chóng ký xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Ngay cả căn nhà mà Cố Nam Phong cho tôi, tôi cũng bán lại cho ấy.
Tất cả những gì Cố Nam Phong cho tôi, tôi không muốn giữ, chỉ muốn đổi thành tiền mặt.
“Tôi thực sự không ngờ, từng Cố Nam Phong đến thế, mà giờ lại hoàn toàn muốn hủy hoại ta.”
Sau khi đưa hợp đồng cho luật sư, tôi một câu.
“So với những tổn thương ta ra cho tôi, thế này vẫn là rất nhẹ nhàng.”
Tôi ngẩng đầu ta, mỉm : “Tôi còn có kế hoạch trả thù tàn nhẫn hơn. Anh có hứng thú tham gia không?”
Anh ấy nhướn mày, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Em còn có cách trả thù tàn nhẫn hơn à? Là gì ?”
Anh ấy tỏ ra rất hứng thú, ngồi lắng nghe tôi .
Tôi lấy từ túi xách ra một chiếc USB đã chuẩn bị từ trước, đưa cho ấy: “Trong này có đủ mọi thứ để khiến Cố Nam Phong thân bại danh liệt.”
“Thật kích thích!” Anh ấy lớn, nhận lấy chiếc USB, “Vậy tất nhiên tôi sẽ giúp em.”
“Vậy thì cảm ơn trước nhé.” Tôi đứng dậy, lời tạm biệt.
Anh ấy gọi tôi lại: “Hạ Mộng…”
Tôi quay đầu, thắc mắc ta.
“Em thật sự không muốn thử qua tôi sao?”
“Tôi nghĩ ấy không hứng thú đâu.” Tôi còn chưa kịp trả lời, thì giọng của một người đàn ông đã vang lên từ phía sau.
Là giọng của Thẩm Chiến.
Anh ấy cũng ở đây?
“Anh hai… sao lại đến đây?”
Tôi theo thói quen gọi ấy là “ hai”, giống như cách tôi và Thẩm Tình vẫn gọi ấy.
Nhưng lần này, ấy nghiêm túc sửa lại: “Trước đây để em gọi là hai vì em đang ở bên Cố Nam Phong. Anh cần nhắc nhở bản thân về mối quan hệ này. Nhưng giờ em và Cố Nam Phong sắp ly hôn rồi, không cần phải kiềm chế cảm của mình nữa. Mộng Mộng, đừng gọi là hai nữa, không?”
Tôi chết lặng.
Người Thẩm Chiến thích… là tôi?
Tôi nhớ Thẩm Tình đã nhiều lần phàn nàn rằng hai của ấy đã độc thân rất nhiều năm, không biết có phải là gay không.
Nhưng bây giờ ấy lại với tôi rằng, người ấy thích chính là tôi?
Điều này sao có thể chứ?
Tôi ngỡ ngàng há miệng, không lời nào.
Chuyện này quá sốc, tôi không thể hiểu nổi.
“Xem ra chúng ta có thể cạnh tranh công bằng rồi.” Lục Tây Châu bỗng nhiên bật , bước tới đối diện với Thẩm Chiến, tự tin để lại một câu rồi rời đi.
Thẩm Chiến không gì, chỉ lặng lẽ tôi.
Còn tôi, không biết phải trả lời ấy thế nào.
Tôi luôn gọi ấy là “ hai”, nên không thể chấp nhận lời tỏ bất ngờ này .
May mắn thay, ấy không ép tôi, chỉ lặng lẽ đưa tôi về nhà mà tôi và Thẩm Tình đã mua trước đó.
Thẩm Tình giữ ấy ở lại ăn cơm, ấy từ chối, rằng phải về nước để giúp tôi xử lý thủ tục ly hôn với Cố Nam Phong.
Sau khi ấy rời đi, Thẩm Tình ngồi buồn bực, lẩm bẩm: “Anh ấy có phải quan tâm cậu hơn cả mình – em ruột của ấy không? Cậu muốn ly hôn mà ấy lại lo lắng đến mức sợ cậu không thể ly hôn .”
Nhớ lại lời tỏ của ấy, tai tôi nóng bừng.
Đúng là ấy sợ tôi không thể ly hôn.
Dù tôi đã ký xong thỏa thuận ly hôn và để lại ở nhà, tôi vẫn lo rằng Cố Nam Phong sẽ không chịu ký vào đơn ly hôn.
Bạn thấy sao?