Đừng Chạm Vào Tôi, [...] – Chương 1

Trong buổi tiệc sinh nhật của Cố Nam Phong, một người thân hỏi bằng tiếng Pháp: “Chuyện Bạch Tuyết mang thai, chị dâu vẫn chưa biết, đúng không?”

Cố Nam Phong lắc đầu, vẻ mặt bình thản: “Mộng Mộng ghét nhất là sự phản bội. Cô ấy từng , nếu tôi phản bội, ấy sẽ khiến tôi mất ấy mãi mãi. Tôi không thể chấp nhận kết quả như . Vì thế tôi đã giấu rất kỹ.”

Nói xong, ta chu đáo đưa miếng bánh vừa cắt tới trước mặt tôi.

Nhưng lại không nhận ra đôi mắt tôi đang ửng đỏ.

Anh ta không biết rằng, tôi hiểu tiếng Pháp.

1

Tôi đẩy miếng bánh trước mặt ra, đứng dậy :

“Trễ rồi, em không ăn bánh nữa. Mọi người cứ chơi vui vẻ.”

Cố Nam Phong cũng đứng lên, muốn về cùng tôi.

Nhưng đám của ta liền gọi lại:

“Chị dâu về nghỉ ngơi đi, còn cậu – nhân vật chính của buổi tiệc – thì phải ở lại chơi với chúng tôi thâu đêm chứ!”

Tôi rút tay mình ra khỏi tay ta.

“Em tự lái xe về , ở lại chơi với mọi người đi.”

Vừa dứt lời, tôi không để ta có cơ hội ngăn cản, liền xoay người rời đi.

Khi đến bãi đỗ xe, tôi lục túi mới phát hiện chìa khóa xe vẫn để ở chỗ ta.

Tôi nhíu mày, đành quay lại phòng tiệc.

Vừa ra khỏi thang máy, tôi thấy Bạch Tuyết đi phía trước, liền theo phản xạ né sang một bên.

Nhìn qua, tôi thấy Cố Nam Phong bước ra từ phòng tiệc.

Vừa thấy ta, Bạch Tuyết liền uốn éo đi tới, nhào vào lòng ta.

Anh ta ôm lấy eo ta, giọng ngọt ngào: “Em thơm quá~”

Cô ta ngượng ngùng nhẹ vào ngực ta: “Đáng ghét thật~”

“Anh chịu không nổi nữa, bảo bối~”

Cố Nam Phong nắm lấy một tay ta, giơ lên cao, ép ta vào tường:

“Thật muốn “xử” em ngay tại đây.”

“Anh dám sao~” Bạch Tuyết ngẩng đầu, khiêu khích. Cô ta hôn lên yết hầu của ta.

Anh ta lập tức giữ cằm ta, cúi đầu, hôn ta mãnh liệt ngay giữa hành lang, bất chấp tất cả.

Cho đến khi đám của ta đi ra trêu chọc.

“Được rồi, rồi. Còn hôn nữa thì tụi này phải đi rửa mắt mất!”

Tất cả bọn họ đều biết sự tồn tại của Bạch Tuyết.

Và họ đều đang che giấu cho Bạch Tuyết và Cố Nam Phong.

Khoảnh khắc đó, tôi trốn trong góc, cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.

2

Họ đi vào phòng tiệc.

Tôi đứng ở cửa, lắng nghe âm thanh bên trong.

Tôi nghe thấy họ đang về tôi.

“Cuối cùng thì Bạch Tuyết cũng đến, lúc nãy có chị dâu ở đây, tụi mình chẳng dám chơi gì, thật nghẹt thở.”

“Không phải tôi có ý gì, A Phong cậu đúng là bị chị dâu quản chặt quá rồi. May mà có Bạch Tuyết đến chơi với chúng ta.”

“Nhưng chúng ta là những người đàn ông có chút danh tiếng, bên ngoài có thêm vài là chuyện rất bình thường, đúng không?”

“Đúng đó, A Phong. Chỉ cần chúng tôi không , thì Hạ Mộng chắc chắn sẽ không phát hiện ra Bạch Tuyết. Vậy cậu không phải sẽ vui vẻ cả đời sao?”

Nghe họ so sánh tôi với Bạch Tuyết, mặt ta hiện rõ sự hả hê và đắc ý mà không hề che giấu.

Nhưng chẳng ai để ý nụ của Cố Nam Phong dần trở nên cứng ngắc.

Anh ta đá đổ lon bia dưới chân, lớn tiếng: “Mộng Mộng là người các cậu có thể đem ra trêu sao? Câm miệng hết cho tôi!”

Hành bất thường của ta khiến Bạch Tuyết sợ hãi.

Bầu không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng.

Cô ta vội vàng xoay người, ngồi lên đùi ta nũng.

“A Phong, đừng trách họ. Em cũng biết thân biết phận, sẽ không ầm ĩ trước mặt chị Mộng Mộng đâu.”

Nói xong, ta choàng tay lên vai ta, bộ ngực áp sát vào ngực ta, khẽ lắc lư.

Hơi thở của ta lập tức trở nên rối loạn, bàn tay giữ chặt sau gáy ta, điên cuồng chiếm đoạt đôi môi.

Đám của ta trong phòng cũng rất tinh ý, liền đứng dậy rời khỏi phòng.

Tôi theo bản năng đi vào một phòng khác.

Khi biết họ không phát hiện ra tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi định thần lại, tôi mới nhận ra trong phòng có mấy người đàn ông đang ngồi.

Tôi ngượng ngùng xin lỗi và định đi ra, lại bị một người chặn lại.

3

“Các người định gì?” Tôi hoảng sợ, ôm chặt ngực, cảnh giác họ.

Người đàn ông ngồi giữa đứng dậy, bước nhanh về phía tôi.

Tôi ấy đầy nghi ngờ, cảm giác ấy rất quen thuộc.

“Hạ Mộng, em không nhận ra tôi sao?” Giọng ta trầm thấp, pha chút thất vọng.

Tôi kỹ ấy một lúc, rồi mới nhớ ra tên ấy.

Anh ấy là Lục Tây Châu, con trai trưởng của gia đình giàu nhất Bắc Thành.

Hôm tôi và Cố Nam Phong kết hôn, ấy từng đại diện nhà họ Lục đến dự lễ cưới, còn tặng một món quà cưới rất giá trị.

Nhưng khi trao quà cho tôi, ấy từng một câu đầy khó hiểu: “Hạ Mộng, nếu sau này muốn đổi chồng, em có thể cân nhắc tôi.”

Nhớ lại lúc đó, sắc mặt Cố Nam Phong đen như than, lập tức kéo ấy ra ngoài.

Còn sau đó xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ.

“Là ? Lục Tây Châu?” Tôi ra tên ấy.

Anh ấy hài lòng nở một nụ , giơ tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đã rơi trên khóe mắt tôi.

“Cố Nam Phong em khóc sao? Em hối hận rồi phải không? Nếu muốn ly hôn, có thể cân nhắc việc cưới tôi.”

Anh ấy lại những lời như thế.

“Tôi không hiểu đang gì.” Tôi hất tay ấy ra, xoay người mở cửa bước ra ngoài.

Nhưng ngay khi vừa mở cửa, tôi đụng mặt Cố Nam Phong và Bạch Tuyết đang bước ra từ phòng bên cạnh.

Son môi của Bạch Tuyết đã lem nhem.

Còn yết hầu của Cố Nam Phong thì vẫn còn dấu son chưa lau.

Nhìn hai người họ, có vẻ như đang định lên phòng tổng thống ở tầng trên để tiếp tục.

Thấy tôi, Bạch Tuyết kiêu ngạo đặt tay lên bụng, như muốn khiêu khích.

Tôi bình tĩnh Cố Nam Phong.

Anh ta lập tức hoảng hốt buông tay Bạch Tuyết, cuống cuồng hỏi tôi: “Mộng Mộng, sao em vẫn còn ở đây?”

Anh ta đang sợ hãi.

Sợ tôi biết chuyện giữa ta và Bạch Tuyết.

Sợ tôi sẽ rời xa ta.

Nhưng nếu thực sự tôi, sợ tôi rời đi, sao ta không kiềm chế bản thân, lại để một người phụ nữ khác mang thai?

“Tất nhiên là ấy đến tìm người chồng thứ hai của mình.” Không biết từ lúc nào, Lục Tây Châu đã đứng bên cạnh tôi.

Anh ấy kéo tôi vào lòng, Cố Nam Phong đầy khiêu khích.

Lúc đó, Cố Nam Phong hoảng loạn cực độ.

Anh ta tung một cú thẳng vào mặt Lục Tây Châu.

“Mẹ kiếp, hãy cẩn thận cái miệng của mình! Mộng Mộng là vợ tôi, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của chạm vào người ấy!”

Anh ta hét lên, sau đó vội vàng kéo tôi về bên cạnh mình, như thể sợ tôi sẽ thật sự rời đi cùng Lục Tây Châu.

Tôi gạt tay ta ra, một cách lạnh lùng: “Cố Nam Phong, cũng đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của chạm vào tôi.”

Anh sững người.

Ngơ ngác tôi, lắp bắp: “Mộng Mộng… em đang ?”

“Tôi nhớ lúc cầu hôn, tôi đã với , chỉ cần bẩn, thì tôi sẽ không cần nữa.” Tôi cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.

“Không phải như đâu, Mộng Mộng, em nghe giải thích. Anh với Bạch Tuyết không như em nghĩ.” Cố Nam Phong vẫn cố giữ lấy tôi.

Tôi không muốn tiếp tục vờ như không biết nữa.

“Đủ rồi, Cố Nam Phong, tôi nghe hiểu tiếng Pháp đấy.”

Lời vừa dứt, ta như người mất hồn, mặt cắt không còn giọt máu, ngồi bệt xuống đất.

Bạch Tuyết vội chạy đến đỡ ta, bị ta gạt mạnh ra.

Tôi không muốn tiếp tục họ nữa, liền quay người rời đi.

Lục Tây Châu lại đi theo tôi.

“Hạ Mộng, nếu em muốn đổi chồng, nhớ cân nhắc tôi nhé.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...