36.
Xuân Lan vừa dứt lời liền phát hiện vẻ mặt Thu Điệp có chút không đúng.
Nàng hơi sửng sốt, vừa muốn mở miệng giải thích nương nương các nàng không phải là muốn tính kế Tịnh tần thì phía sau đúng lúc vang lên giọng .
“Thiệp mời đâu? Khi nào yến hội bắt đầu?”
Hoa Manh vừa vừa đi đến phía Xuân Lan.
Đợi hành lễ với Hoa Manh xong, Xuân Lan mới đưa thiệp mời bằng hai tay : “Nương nương chúng ta biết thân thể Tịnh tần nương nương người hiện giờ quý trọng, chỉ là hoa lan nở thật sự rất xinh đẹp nên mới muốn mời người tới xem.”
Nói xong Xuân Lan hơi ngừng rồi : “Nương nương chúng ta còn đặc biệt dặn dò các nương nương khác hôm nay đi ngắm hoa cùng tiểu chủ không dùng huân hương cùng son phấn. Hơn nữa người có thể tự mang thức ăn đến, nếu bữa tiệc có trúng gì đó thì người nếm thử chút cũng .”
Hoa Manh không lập tức mở miệng trả lời mà mở thiệp ra trước mặt Xuân Lan, thiệp mời tuy quyên tú chữ viết lại lộ ra vài phần sắc bén, gật đầu : “Trở về với nương nương các ngươi, bổn cung nhất định sẽ đến.”
Nghe lời này của Hoa Manh, Xuân Lan lập tức nở nụ .
Chờ đến khi Xuân Lan rời đi, Thu Điệp lúc này mới đi đến trước mặt Hoa Manh hành lễ nhận sai : “Chủ tử, nô tỳ sai rồi.”
Hoa Manh không mà xoay người vào phòng, nghịch thiệp mời trong tay tùy ý hỏi: “Sai ở đâu?”
“Thứ nhất nô tỳ không nên tự tiện thay chủ tử chủ, thứ hai quên mất lời răn dạy của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, tuỳ tiện nghi kỵ Tề phi nương nương.”
Thu Điệp nghiêm túc xong, Hoa Manh nhẹ nhàng buông thiệp rồi về phía nàng : “Ngươi nhanh như đã nghĩ ra, xem ra vẫn là kẻ thông minh.”
Chỉ là, có chút quá mức thông minh.
Nhìn Thu Điệp xong liền thấy nàng hành lễ tạ ơn, Hoa Manh thấy Linh Thúy vội vàng đi tới vẻ mặt khó hiểu trong lòng thở dài một tiếng, kiên nhẫn tiếp tục : “Hai người các ngươi là đại cung nữ bên người bổn cung, từng lời hành đều đại biểu cho ý tứ của bổn cung. Cho dù hôm nay Tề phi có thiết kế ta hay không thì ta cũng phải tham gia yến hội này vì hậu cung hòa thuận, trên dưới một lòng chờ đứa con trong bụng ta chào đời như những gì Hoàng Thượng mấy hôm trước.”
Linh Thúy nghe xong Hoa Manh xong liền ngoan ngoãn gật đầu, “Chủ tử yên tâm, nô tỳ đều nghe người.”
Hoa Manh biết Linh Thúy tuy không bằng Thu Điệp nhanh nhẹn ổn trọng, độ trung thành tuyệt đối cao hơn Thu Điệp.
Thấy nàng , Hoa Manh liền : “Mau trở về nghỉ ngơi đi, buổi chiều ngươi cùng Khương ma ma đi theo ta ra ngoài ngắm hoa.”
Vừa nghe có thể ra Tước Linh Cung, Linh Thúy vui mừng mở to hai mắt gật đầu.
Nhìn Linh Thúy rời đi, Thu Điệp lúc này mới nhấp môi : “Chủ tử, nô tỳ còn muốn nhận sai.”
Ngay lúc Thu Điệp xong, Hoa Manh liền tiếp: “Ngươi muốn chuyện bổn cung để ngươi dạy dỗ Linh Thúy ngươi lại không dụng tâm dạy bảo?”
Nói xong Hoa Manh không màng ánh mắt kinh ngạc của Thu Điệp : “Linh Thúy qua mấy năm nữa sẽ xuất cung, bổn cung muốn để ngươi hiện giờ dạy bảo nàng nhiều chút cũng là nghĩ cho tương lai nàng ra cung cũng không khiến bổn cung mất mặt. Bất quá nếu ngươi không dạy, chờ đến lúc nàng ra cung bản lĩnh hẳn là cũng không sai biệt lắm.”
Hoa Manh đối tốt với Linh Thúy không chỉ vì Linh Thuý cùng nàng lớn lên.
Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là kiếp trước sau khi Hoa gia xảy ra chuyện, Linh Thúy đã chuộc thân lại đem toàn bộ vốn tích cóp nhiều năm đưa cho Lư thị đang chuẩn bị rời kinh.
Hơn nữa Linh Thúy còn bất chấp người nhà khuyên can vọt tới trước xe ngựa Ngụy Ngưng Nhạn muốn người.
Tuy thất bại, Linh Thúy là nô bộc duy nhất hầu hạ nàng nhiều năm nhớ kỹ vì nàng báo thù.
Vì nên khi Hoa Manh trọng sinh đã sớm quyết định chờ Linh Thúy tới tuổi liền thả nàng ra cung gả chồng.
Hoa Manh xong Thu Điệp liền ‘ phịch ’ một tiếng, trực tiếp quỳ gối trước Hoa Manh.
Bây giờ nàng ta mới biết, hoá ra chút tâm tư của mình đều không giấu chủ tử.
Kỳ thật lúc đầu Hoa Manh cũng không để ý, vẫn là lần đó nàng vô phát hiện Thu Điệp rất có thể là người của Tịnh An Đế nên mới để ý chút tâm tư này.
Mấy ngày nay nàng đang do dự không biết có nên rõ với Thu Điệp hay không.
Dù sao nàng ta rất có thể là người của Tịnh An Đế, chung thì khá hữu ích.
Dưới huống Linh Thúy sau này phải xuất cung, nàng thật sự cần một tâm phúc tới giúp nàng xử lý một số việc.
Hành hôm nay là cho Thu Điệp một cơ hội, đồng thời cũng là cho chính mình một cơ hội.
Nếu nàng ta không hiểu, chẳng sợ gian nan nàng cũng sẽ nghĩ cách đổi Thu Điệp đi.
Hoa Manh không cho Thu Điệp bình thân mà đợi đến gần lúc Khương ma ma đưa cháo tới mới Thu Điệp : “Đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần ngươi hầu hạ.”
“Dạ.”
Thu Điệp không mở miệng giải thích, càng không gì để khiến Hoa Manh bớt giận.
Nàng vốn thông tuệ, cũng đã đoán ý của Hoa Manh.
Việc này nàng phải suy nghĩ cẩn thận chút.
Chuyện giữa Hoa Manh cùng Thu Điệp không có người thứ ba biết , lúc Khương ma ma bưng táo đỏ chè hạt sen nấm tuyết tới không thấy Thu Điệp cũng không hoài nghi.
Sau khi Hoa Manh buổi chiều muốn đi Ngự Hoa Viên ngắm hoa, Khương Thiền gật đầu : “Mạch tượng của nương nương rất tốt, ra ngoài phơi nắng nhiều một chút cũng .”
Nói xong Khương Thiền lại tiếp tục : “Vậy đợi lát nữa nô tì lại đi một ít đồ cho người ăn ở buổi yến tiệc.”
“Ừm.”
Hoa Manh Khương Thiền trả lời, nghĩ đến tin tức hai ngày trước nghe từ Uyển tần lại : “Mùng một tháng sau là ngày cung nữ gặp người nhà hai lần, Thu Điệp không có người nhà để gặp, Linh Thúy cũng không vội, đến lúc đó ngươi đi thăm các nữ nhi đi.”
Vẻ mặt Khương Thiền vốn ôn hòa tươi vừa nghe Hoa Manh lập tức kích , mắt mang lệ : “Nô tì đa tạ nương nương thiện lương.”
Hoa Manh không gì nữa, chỉ với Khương Thiền ý bảo nàng đi bận trước đi.
Hoa Manh tuy không hiểu ngự hạ chi đạo, cũng hiểu đạo lý ‘ muốn ngựa chạy phải cho ngựa ăn cỏ ’.
Đầu giờ Mùi, Hoa Manh dẫn theo Khương Thiền và Linh Thúy cùng với Uyển tần còn có Di Nguyệt bên người nàng bước về Ngự Hoa Viên.
Mới ra Tước Linh Cung, liền thấy đoàn người Oánh tần chớ ở phía trước cách đó không xa.
Trong cung Oánh tần không chỉ có mình nàng mà còn có một tiểu đáp ứng, ngày xưa nàng không dám xuất hiện trước mặt Oánh tần, vẫn là hôm nay Tề phi mời tất cả hậu cung phi tần nên mới dám xuất hiện trước Oánh tần.
Bốn người một hàng, Hoa Manh ba người đều ngồi kiệu liễn, duy chỉ có mỗi tiểu đáp ứng đi bộ.
May sao thường ngày tiểu đáp ứng không có nhiều người hầu hạ nên hay tự mình chút chuyện, đi một đường này cũng sẽ không nàng quá mức mệt mỏi.
Lúc mấy người Hoa Manh vừa đến, hậu cung trừ Tề phi ra thì tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Mọi người một đoàn người Hoa Manh, tuy có ý muốn đến gần Hoa Manh lại nhớ rõ những gì Tịnh An Đế lúc trước cùng Tề phi phái người tới truyền lời hôm nay.
Nhìn mọi người cách ly ba bước chuyện với mình, ngoại trừ mùi hoa tự nhiên thì Hoa Manh không thấy mùi hương gì khác nữa, tâm rất tốt : “Các vị tỷ muội cũng không cần quá mức cẩn thận.”
Hoa Manh vừa dứt lời, Bạch tần tiến cung cùng năm không có phong hào nên thấp hơn nàng nửa cấp vội : “Muội muội thật ra muốn cùng tỷ tỷ thân cận cũng không vì gì khác, chỉ muốn dính chút may mắn của tỷ tỷ để mang long thai. Cho dù là công chúa cũng rất tốt rồi.”
Hoa Manh không ngờ tới Bạch tần sẽ trực tiếp đem tâm từ mình ra.
Nàng biết từ khi tra ra có thai, hầu hết các phi tần vào cung năm nay hoặc ba năm trước đều nghĩ mình cũng có thể mang thai.
Chẳng qua đa số đều chỉ sai người tới Tước Linh Cung hỏi thăm thói quen thường ngày cùng ăn uống của nàng, tới bây giờ cũng chỉ có mình Bạch tần dám thẳng ra.
“Muội muội không cần nóng vội, chuyện mang thai này phải xem duyên số.”
Nói xong cảm thấy chính mình hơi lố, Hoa Manh lại tiếp tục : “Điều quan trọng nhất là, dù sốt ruột đến đâu đi chăng nữa thì tâm cũng phải bình tĩnh. Ta từng nghe các tẩu tử trong nhà thảo luộn, có khi càng lo lắng thì càng khó mang thai.”
Mọi người đều biết nhà mẹ đẻ Hoa Manh đông con nối dõi, hiện giờ nghe lời nàng , mọi người tự nhiên như là nghe lời vàng ngọc gật đầu.
Tề phi lúc này đi tới, mọi người đều vây quanh Hoa Manh nên có chút không vui, lo lắng các nàng sẽ trở ngại đến Hoa Manh.
Ai ngờ nàng còn chưa mở miệng, liền nghe câu cuối cùng của Hoa Manh.
Nghe , trong lòng Tề phi tức khắc hiện ra nỗi lo cầu con của mình trong suốt nhiều năm như .
Sau khi suy nghĩ cẩn thận vì sao nhiều năm như mà mình chưa mang thai, ánh mắt Tề phi Hoa Manh càng thân thiết hơn trước.
Chúng phi tần tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau ngắm hoa, Hoa Manh trái phải là Uyển tần cùng Oánh tần.
Oánh tần không thích những đoá hoa này, tuy nghe Uyển tần giới thiệu tên các loại hoa cho Hoa Manh vẫn lan man đánh giá khắp nơi.
Hôm nay nếu không phải nghe Hoa Manh cùng Uyển tần cũng tới, nàng định là sẽ không tới.
Mới vừa ở trong lòng nghĩ mình thật sự không thích những thứ này, muốn đi ra ngoài ăn vài thứ, ngoài Ngự Hoa Viên đột nhiên vang lên một trận âm thanh ầm ĩ.
“Động tĩnh gì thế?”
Tề phi không vui há mồm dò hỏi, lập tức có người tiến đến tìm hiểu.
Cung nữ kia trở về thực mau, chỉ thấy nàng chạy một đường về mặt hoảng loạn.
“Nương nương, có thích khách!”
Vừa nghe có thích khách, Ngự Hoa Viên lập tức loạn cả lên.
Ngay lúc các phi tần kinh hoảng thất thố không biết nên sao thì đột nhiên một cung nữ cầm điểm tâm xuất hiện bên cạnh Hoa Manh.
Cung nữ kia thừa dịp mọi người hoảng loạn nhanh chóng tới gần Hoa Manh, sau đó ném điểm tâm trong tay về phía Hoa Manh, đồng thời hung hăng xông thẳng đến đánh Hoa Manh.
Bạn thấy sao?