Dựa Vào Sinh Con [...] – Chương 25

25.

Khương Thiền nghiêm túc Hoa Manh lại là cảm thấy không đáng tin.

Dù sao nàng đã hai lần đi theo Tịnh An Đế xem đại phu.

Lời hôm nay của lão đại phu còn quanh quẩn bên tai, nước thận Tịnh An Đế không đủ, phải hành phòng vạn lần mới có thể khiến nữ tử mang thai, nàng sao có thể dễ dàng mang thai như ?

Ngay sau đó Hoa Manh liền nghĩ tới linh tuyền bảy màu tiên ban tặng.

“Việc này có chắc chắn không?”

Hoa Manh vốn không định mang thai tháng đầu tiên, nếu hiện giờ đã mang thai thì nàng phải tính toán cho hài tử trong bụng.

Khương Thiền nghe Hoa Manh , cũng nghĩ đến những gì ca ca Khương Tâm về mạch tượng của Tịnh An đế.

Nàng trầm tư một lát, sau lại Hoa Manh : “E là phải chờ nửa tháng nữa mới rõ ràng.”

Nói xong Khương Thiền thấy Hoa Manh gật đầu, lại : “Bất quá nương nương từ nay phải bắt đầu ý.”

Hoa Manh hiểu ý Khương Thiền, nàng về phía Thu Điệp cùng Linh Thúy, “Mấy ngày nay hai người các ngươi phải ý nhiều hơn, có điều cấm kỵ nào không hiểu liền hướng Khương ma ma thỉnh giáo.”

“Dạ.”

Thu Điệp cùng Linh Thúy đều là vẻ mặt vui mừng, hai người đều rõ ràng nếu Hoa Manh thật sự là mang long tự, thì các nàng chỉ cần hầu hạ nàng bình an sinh ra, công lao cũng không ít.

Hoa Manh thấy hai người lộ ra vẻ vui mừng, nhíu mày : “Việc này hiện giờ còn không xác định, không cần biểu lộ ra ngoài.”

Nói rồi Hoa Manh Khương Thiền : “Hơn nữa, nếu thật sự xác định là hoài thai thì cũng không cần phải báo ngay cho Hoàng Thượng.”

Vừa nghe Hoa Manh lời này, trừ Linh Thúy ngoan ngoãn gật đầu, Thu Điệp cùng Khương Thiền đều là vẻ mặt khó hiểu cùng khó xử.

Hoa Manh vẫn luôn ý đến sắc mặt mấy người, thấy hai người như thế trong lòng liền hiểu rõ, “Bổn cung tự mình tìm cơ hội thích hợp cho Hoàng Thượng.”

Dứt lời, Hoa Manh trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

Thu Điệp cùng Khương Thiền Hoa Manh, hai người không dấu vết nhau, cả hai đều hiểu ánh mắt nhau.

Nếu nương nương đích thân muốn cho Hoàng Thượng hỉ sự này, các nàng tự nhiên sẽ không nhiều chuyện.

Bởi vì việc này, Hoa Manh vốn muốn ăn xong bữa tối liền nghỉ ngơi cũng bị Khương Thiền lôi kéo ở tẩm điện xoay chục vòng.

Chờ đến buổi tối Thu Điệp cùng Khương Thiền lui xuống nghỉ ngơi, Linh Thúy nằm một mình trên giường mới mở linh tuyền bảy sắc ra.

Kể từ khi có linh tuyền bảy sắc, thì linh suối điều dưỡng thân thể dùng nhiều nhất, bất quá vẫn là linh tuyền điều dưỡng thân thể dùng thường xuyên hơn.

Cơ hồ mỗi lần có một giọt, nàng liền sẽ dùng một giọt, căn bản không tiết kiệm chút nào

Ngoài ra nàng còn dùng linh tuyền giải trăm độc, có điều cũng chẳng dùng bao nhiêu.

Còn lại thì nàng chưa sử dụng qua.

“Tình huống hiện giờ cũng không dùng đến linh tuyền đến từ cõi chết này.”

Mới vừa xong, Hoa Manh lại lẩm bẩm: “Linh tuyền thần kỳ như không thể tùy ý lấy ra dùng .”

Vì suy nghĩ nhiều chuyện nên đêm đó nàng không ngủ .

Không ngủ , ngày hôm sau Hoa Manh không dậy nổi.

Bất quá bởi vì hậu cung không Hoàng Hậu, Thái Hậu nơi đó trừ bỏ có tân nhân tiến cung, cũng chỉ cầu yết kiến vào mùng 1 mỗi tháng, cho nên Hoa Manh không hề cố kỵ mà trực tiếp ngủ đến giờ Thìn mới dậy.

Nếu nghi ngờ có thai nên nàng phải đổi thói quen chế thuốc mỗi ngày từ Khương Thiền sang ghi nhớ phương thuốc.

“Nương nương, huống hiện giờ của ngài tốt nhất là không nên đụng vào dược liệu.”

Tuy nàng rõ dược tính của dược liệu, Hoa Manh nếu thật sự có thai, nàng sẽ là phi tần mang thai đầu tiên của vương triều, tự nhiên sẽ quý trọng vô cùng.

Hoa Manh hiểu Khương Thiền sao lại cẩn thận như , gật đầu : “Ta hiểu ý tốt của ngươi.”

Hoa Manh xong, ngẫm nghĩ rồi : “Ta hiện giờ ăn ngon miệng, ta nhớ rõ khi các tẩu tử mang thai ăn uống đều sẽ không ngon. Hay là hôm nay chúng ta bắt đầu học vài món khai vị?”

Hoa Manh vốn định chế tạo thuốc viên sau đó đem linh tuyền giải độc thêm vào thuốc viên, đem qua nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định tạm thời không giải độc cho Tịnh An Đế.

Nhưng vì có thể đã mang thai nên thân thể của Tịnh An đế tất nhiên phải điều dưỡng tốt.

Nàng không muốn Tịnh An Đế băng hà khi con nàng chưa thành niên.

Nghĩ đến, nếu chính mình tự ít đồ ăn, thêm chút điều dưỡng thân thể vào đồ ăn, Tịnh An Đế chỉ ăn một ít hiệu quả cũng không quá mức rõ ràng.

Khương Thiền đương nhiên không từ chối cầu này của Hoa Manh.

Mà Tịnh An Đế nghe Hoa Manh ngừng học chế dược quay sang học nấu ăn, cũng chỉ cho là bởi vì lão đại phu hắn nên kiêm kheng nên nàng muốn tự thân vài món ăn cho mình.

Hai ngày nay Hoa Manh vẫn luôn lo lắng Tịnh An Đế sẽ tuyên triệu mình thị tẩm, may là có lão đại phu cảnh cáo nên hắn cũng không sủng hạnh phi tần nào.

Mà bởi vì Tịnh An Đế khoảng thời gian này rất ít sủng hạnh phi tần, tiền triều lại có tiếng ra tiếng vào nhắc tới chuyện Tịnh An Đế đến nay dưới gối không con.

Lúc này, mùng 1 mỗi tháng bái kiến Thái Hậu đã tới.

Hoa Manh còn ở Tước Linh Cung rửa mặt chải đầu, Uyển tần vốn đồng ý gặp ở cửa cung lại mang theo người tới đây.

“Muội muội, trưởng công chúa mang theo Ngưng Nhạn quận quân tiến cung.”

Vừa nghe Uyển tần , điều đầu tiên hiện lên trong đầu Hoa Manh chính là chuyện Tịnh An Đế lúc trước bảo nàng chọn phong hào cho chi nữ Ngụy Ngưng Nhạn của trưởng công chúa.

Nàng lúc ấy tưởng, lấy Nguỵ gia quyền thế cùng trưởng công chúa ngạo mạn, Ngụy Ngưng Nhạn ít ra cũng sẽ có cái chức huyện chủ, không ngờ Tịnh An Đế chỉ cho nàng ta một cái quận quân chi vị.

Con của thân vương là quận chúa, con quận vương là huyện chủ, mà cháu của quận vương mới là quận quân.

Lúc Trưởng công chúa thành thân, tiên đế ban đất phong như thân vương, mà nữ nhi nàng kém cỏi nhất cũng nên là huyện chúa.

Nhưng không nghĩ tới, Tịnh An Đế chỉ cho cái quận quân.

Bất quá nghĩ đến Tịnh An Đế ghét trưởng công chúa, Hoa Manh liền không đi sâu vào chuyện này.

Giơ tay đỡ phát gian hoa sinh, mở miệng : “Trưởng công chúa không phải thường xuyên tiến cung sao?”

Nói xong đứng dậy vịn tay Thu Điệp mới tiếp: “Nhưng tại sao Ngưng Nhạn quận quân lại tiến cung?”

Uyển tần sở dĩ vội vã chạy tới hữu thiên điện là vì lo lắng Hoa Manh lát nữa gặp Ngụy Ngưng Nhạn sẽ không có phòng bị.

Nếu giữa hai người có xung đột, Ngưng Nhạn quận quân có trưởng công chúa che chở, khẳng định là sẽ không ăn thiệt.

Bởi , có thiệt cũng chỉ mình Hoa Manh.

Nhưng nàng không ngờ khi Hoa Manh nhắc tới Ngụy Ngưng Nhạn ngữ khí lại bình thản như .

“Muội, muội không hận nàng?”

Điều này có nghĩa là Uyển tần biết Hoa Manh không phải người nhạy cảm nên nhắc tới chuyện này.

Nếu là nàng, nàng sẽ không hỏi.

Hoa Manh cầm lấy hầu bao cùng điểm tâm và mứt Khương Thiền đã gói sẵn, sau đó Uyển tần : “Sao muội phải hận nàng?”

Nói rồi Hoa Manh cất hầu bao đi, mới tiếp tục : “Muội chưa từng gặp nàng, lúc trước có liên quan đến cũng chỉ vì Trương Cảnh Hồng. Chỉ cần nàng không tới trêu chọc ta, nếu ta muốn báo thù cũng là tìm Trương Cảnh Hồng chứ cùng nàng không có liên quan.”

Tất nhiên nếu nàng ta không biết tốt xấu tới trêu chọc chính mình, nàng cũng là sẽ không nhẫn nhịn.

Uyển tần đọc hiểu lời còn dang dở của Hoa Manh, nỗi sầu giữa mày đã biến mất.

“Nếu muội đã xong rồi thì chúng ta đi thôi.”

Uyển tần vốn không vội, vì trưởng công chúa cùng những người khác đã đến nên nàng phải nhanh lên.

Bằng không dựa theo tính trưởng công chúa, các nàng không đi, còn không biết bọn họ sẽ lừa gạt Thái hậu thế nào đâu.

Hoa Manh hiểu ý Uyển tần, nàng đã thu thập xong tự nhiên sẽ không lề mề.

Chỉ là hai người không nghĩ tới khi các nàng đến Triều Hoàng Cung, trưởng công chúa cùng Ngụy Ngưng Nhạn đã tới một hồi.

Nhìn thấy các nàng đi vào, trưởng công chúa như không có phát hiện, Ngụy Ngưng Nhạn lại liếc Hoa Manh.

Hoa Manh tưởng Ngụy Ngưng Nhạn muốn gì, ai ngờ nàng chỉ là mình một cái rồi quay đầu trở về.

Hoa Manh biết Ngụy Ngưng Nhạn từ nhỏ đã trưởng công chúa nuông chiều, sao có thể sợ mình?

Vậy sao hôm nay nàng lại có thái độ như ?

Trong lòng tuy khó hiểu, Hoa Manh vẫn theo Uyển tần ngồi xuống vị trí của mình.

Chờ đến hậu cung phi tần đến đông đủ, Thái Hậu lúc này mới vịn tay ma ma từ trong điện chậm rãi đi ra.

Thái Hậu vừa đến mọi người liền đứng dậy hành lễ, khi Thái Hậu cho bình thân, còn chưa kịp mở miệng đã bị trưởng công giành trước : “Hôm nay bổn cung tiến cung là tới báo tin vui cho thái hậu.”

Trưởng công chúa vừa ra, sắc mặt Thái Hậu nháy mắt trở nên khó coi.

Hoa Manh không biết chuyện gì, nàng có thể khẳng định đây không phải lần đầu tiên trưởng công chúa .

Trưởng công chúa như không phát hiện sắc mặt Thái Hậu khó coi, nàng vui mừng kéo tay Ngụy Ngưng Nhạn Thái Hậu :

“Hôm qua Ngưng Nhạn về thăm nhà, lúc ăn cơm ngửi thấy canh cá có chút không thoải mái, kêu thái y bắt mạch lại phát hiện có hỉ. Tuy hiện giờ tháng còn nhỏ thái y mạch tượng rõ ràng, hẳn là một đứa con trai.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...