2.
Hoa Manh còn chưa xong, những người khác trong phòng đều lộ ra vẻ mặt bối rối, kinh ngạc hoặc tức giận.
Nhưng cuối cùng sau khi nàng xong, cũng không một ai ở đây dám lên tiếng.
Hoa Manh hôm nay đã khác xưa.
Hoa Manh dường như không nhận ra những ánh mắt khác thường đang mình, tiếp tục Trương phu nhân : “Nếu Trương gia không biết viết văn thư từ hôn thì Hoa gia ta có thể thay.”
Vừa , Hoa Manh cuối cùng cũng bước đi về phía chiếc ghế trống bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống, nàng mới Trương phu nhân phía chéo đối diện: “Nếu Trương phu nhân không quyết định thì có thể về nhà bàn bạc với người nhà. Có điều, trong vòng ba ngày nếu Hoa gia ta không thấy văn thư, thì lại phải hộ rồi.”
Hoa Manh vừa lời này ra, trực tiếp chặt đẹp đường lui của Trương gia.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nếu Trương gia ngươi không , Hoa gia bọn họ sẽ .
Trương phu nhân lúc này gì còn thời gian để suy nghĩ tại sao Hoa Manh hôm nay lại khác trước.
Tất cả những gì bà ta có thể nghĩ bây giờ là cầu của Hoa Manh và Trương gia bà ta phải sao mới phải.
Không , Hoa gia sẽ tự mình .
LÀM?
Ngẫm nghĩ một hồi, bà ta biết nếu thật sự thì thanh danh Trương gia thật sự xong đời rồi.
Thế nhân không quan tâm rốt cuộc trưởng công chúa trúng Cảnh Hồng rồi nhất quyết gả con mình cho hắn hay không.
Dưới con mắt của thế nhân, Trương gia bọn họ hủy hôn trước ngày thành hôn một tháng là điều vô lý.
Về việc đi tìm trưởng công chúa giúp đỡ...
Trương phu nhân nghĩ cuộc hôn sự với trưởng công chúa này thành ra như thế nào cũng không dám nghĩ tới.
"Ta, ta muốn về nhà thương lượng… thương lượng đã."
Hoa Manh không hề ngạc nhiên trước sự lựa chọn của Trương phu nhân.
Nàng cũng đoán Trương gia sẽ gì.
Nhìn Trương Cảnh Hồng chưa đầy một giờ đã xuất hiện trước mặt nàng, Hoa Manh vẫn giữ vẻ mặt giống lúc đối mặt với Trương phu nhân.
"Những gì cần ta đều đã rồi, hủy hôn cũng , Trương gia ngươi phải thông cáo văn thư chứng minh Trương gia chủ hủy hôn, cưới người khác."
Trương Cảnh Hồng vẻ mặt phiền muộn, dùng đôi mắt đào hoa Hoa Manh, có chút trìu mến lại chần chừ : "Manh Manh, ta..."
Nhìn Trương Cảnh Hồng ra vẻ thâm , Hoa Manh trong lòng lạnh, trên mặt lại không có biểu gì, "Ngươi định với ta là việc hủy hôn không phải chủ ý của ngươi?"
Hoa Mạnh vừa vừa chằm chằm vào mắt Trương Cảnh Hồng: "Thế mà lại muốn ta đánh trống Đặng Văn?"
Lời vừa ra, Trương Cảnh Hồng liền biết việc này không còn chỗ để thương lượng.
Tuy rằng hắn đang nghi hoặc tại sao Hoa Manh vốn ái mộ mình lại trở nên như , lúc này Trương Cảnh Hồng chỉ dám tính chuyện hôn sự chứ không dám trực tiếp người.
Trương Cảnh Hồng đi, người có khả năng thuyết phục Hoa Manh nhất Trương gia cũng trở về vô ích, cũng có nghĩa là Trương gia nếu muốn cưới con của trưởng công chúa thì chỉ có thể theo cầu của Hoa Manh.
Bằng không, nếu trong ngày cưới Hoa gia chuyện chọc trưởng công chúa không vui thì trên dưới Trương gia sợ là gặp xui xẻo rồi.
Cuối cùng vẫn là Trương phụ có cầu nối với Hoa phụ, đến cầu xin hai ngày mới thu hẹp văn thư phải dán khắp kinh xuống dán trong nam thành của họ.
Ngoài ra, toàn bộ sính lễ năm đó Trương gia hạ sính đều tặng cho Hoa Manh của hồi môn.
Từ đó về sau, hai nhà Trương Hoa không hề lui tới.
“Thật là tiện nghi cho Trương gia kia!” Nhị ca Hoa Manh phẫn hận xong, Hoa Manh : “Muội muội đừng buồn, đợi nhị ca tìm cho muội một người trượng phu tốt gấp vạn lần Trương Cảnh Hồng.”
Hoa Bồng vừa xong, Hoa phụ liền muốn mắng hắn.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Hoa Manh ngồi ở phía dưới đã ngẩng đầu Hoa Bồng : "Nhị ca có biết phu quân tốt gấp vạn lần Trương Cảnh Hồng ở đâu không?"
Hoa Manh vừa mở miệng, mọi người ở đây lập tức về phía nàng.
Bị nhiều người như theo dõi, Hoa Manh khẽ mỉm về phía hoàng cung : “Nghe thánh thượng lại tuyển tú rồi.”
Bạn thấy sao?